Bỗng cánh cửa sau lưng cậu đóng sập lại , Bóng tối như quáng lại
không còn tiếng gió cũng không còn tiến cây xào xạc nữa
Quang Anh bước lại gần, mỗi bước chân như kéo theo hơi lạnh len sâu vào xương tủy.
Nguyễn Quang Anh
Nếu ngươi muốn ra khỏi đây, Thì vượt qua thử thách của ta
Hoàng Đức Duy
Được, Anh nghĩ tôi sợ anh à
Anh không trả lời , chỉ khẽ búng ngón tay
Từ bốn góc miếu, những làn khói đen tuôn ra, xoắn lấy nhau, biến thành bốn bóng ma hình người, mặt méo xệch, miệng rách đến mang tai. Mùi máu tanh lan khắp không gian.
Nguyễn Quang Anh
Chúng là oán linh bị phong ấn cùng tôi. Một khi đã thả ra… hoặc cậu trấn được chúng, hoặc cậu sẽ chết ở đây
Duy siết chặt kiếm gỗ , tay còn lại rút bùa vàng từ túi áo.
Hoàng Đức Duy
Được , để xem anh là Quỷ Sư hay là tên già khoác lác.
Lời vừa dứt, một oán linh lao đến. Duy nhanh như chớp dán bùa lên trán nó, miệng niệm chú, phất trần quất mạnh. Tiếng hét chói tai vang lên, bóng ma tan thành khói.
Nguyễn Quang Anh
Khá đáy nhưng ba con còn lại không dễ ăn đâu
Hai oán linh tiếp theo vồ tới cùng lúc, móng vuốt cào xé.
Duy lùi bước, dùng dây chỉ đỏ quấn quanh tay, tạo thành vòng phong ấn, rồi xoay người hất mạnh. Làn khói trắng bùng lên, trói chặt cả hai linh hồn, kéo vào góc miếu.
Oán Linh
Aaaa
Chỉ còn con cuối.
Nhưng nó không lao vào tấn công. Nó lùi ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Duy… rồi bất ngờ lao về phía Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
CẨN THẬN ĐÓ // - Duy bật thốt, ném bùa về phía anh//
Quang Anh không né. Lá bùa dán thẳng lên trán con oán linh, nó hét lên và tan biến. Anh chỉ đứng đó, ánh mắt khó đoán, rồi cười nhẹ:
Nguyễn Quang Anh
Tốt. Cậu không chỉ mạnh… mà còn biết bảo vệ ‘thầy’ mình.
Hoàng Đức Duy
/Khẽ cau mày / Ai thầy Tôi chứ
Nguyễn Quang Anh
Từ giờ Tôi là thầy cậu
Ngoài miếu, gió lại nổi lên. Nhưng lần này, nó không còn lạnh lẽo nữa — nó giống như một lời chào mừng của thứ gì đó vô hình.
Comments