[ĐN Haikyu!!] Ngồi Yên Để Anh Hôn!
Chương 3: Quá Khứ (2)
Kể từ lúc đó, cả hai đã rất thân thiết với nhau, và sau đó Takumi còn làm quen được với Yamaguchi thông qua Tsukishima
[Nhỏ] Nakagami Takumi
Hôm nay chúng ta chơi gì vậy? //cười tươi//
[Nhỏ] Yamaguchi Tadashi
Tớ nghe bảo gần nhà tớ có công viên mới mở đó! Rất lớn, chúng ta ra đó chơi đi!
[Nhỏ] Nakagami Takumi
Đi đi! Đi thôi, Kei-chan!
Takumi quay lại nhìn hắn, Tsukishima không hứng thú mấy, Takumi nắm lấy tay hắn kéo đi
[Nhỏ] Nakagami Takumi
Nhanh lên nào!
[Nhỏ] Tsukishima Kei
Chậm thôi cái đồ ngốc này
[Nhỏ] Yamaguchi Tadashi
Đợi tớ với!~ //chạy theo//
Mọi thứ đều rất tuyệt và rất vui cho đến khi Tsukishima đến nhà Takumi như mọi khi, nhưng khi Takumi đi ra thì mặt mày lại chù ụ, buồn bã như mèo bị chủ bỏ
Hắn hỏi cũng không trả lời, dù buồn bã vậy nhưng Tsukishima đi đâu là Takumi đi theo đó. Takumi, cậu ấy không cười nói như mọi ngày
[Nhỏ] Tsukishima Kei
Này, cậu làm sao thế? Đi chơi mà mặt cứ như sóc nhỏ mất hạt dẻ thế hả?
[Nhỏ] Nakagami Takumi
Gì chứ..? Tớ đâu có buồn..
[Nhỏ] Tsukishima Kei
Tch-, có gì thì nói đi chứ
[Nhỏ] Tsukishima Kei
Tớ không thích những người giấu diếm
Takumi im lặng một lúc rất lâu, Tsukishima cũng không hỏi nữa, chỉ ngồi xuống xích đu bên cạnh, đung đưa nhẹ
Một lúc sau đó, Takumi mới chậm rãi nói, giọng nghẹn nghẹn
[Nhỏ] Nakagami Takumi
Gia đình tớ sắp không ở đây nữa rồi..
[Nhỏ] Nakagami Takumi
Ba mẹ tớ có việc, phải qua Pháp định cư
[Nhỏ] Nakagami Takumi
Tớ sẽ không được gặp Kei-chan mỗi ngày nữa
Cậu ấy sụt sịt, lấy tay dụi dụi mắt mình đến đỏ, dù đã là năm nhất sơ trung rồi mà tính mít ướt vẫn còn
[Nhỏ] Tsukishima Kei
Vậy..khi nào cậu đi?
[Nhỏ] Nakagami Takumi
Mm..mẹ tớ nói 1 tuần nữa
[Nhỏ] Nakagami Takumi
Mẹ tớ cũng đã làm thủ tục rút hồ sơ học của tớ luôn rồi
[Nhỏ] Nakagami Takumi
Ngày mai tớ sẽ không đi học nữa
[Nhỏ] Tsukishima Kei
Vậy sao..
Tsukishima không nhìn Takumi, hắn đung đưa nhẹ xích đu, khẽ nhìn lên trời, không biết nữa, nhưng bây giờ lòng hắn rối bời lắm
Khi Takumi đi, hắn sẽ không bị làm phiền nữa, không ai luôn lẽo đẽo theo hắn, không được nghe Takumi gọi hắn là “Kei-chan” nữa
[Nhỏ] Tsukishima Kei
Tớ về trước
[Nhỏ] Nakagami Takumi
Ơ-? Kei-chan?
Takumi chưa kịp níu lại thì Tsukishima đã đi mất hút rồi, Takumi khẽ bĩu môi, có chút khó hiểu
[Nhỏ] Nakagami Takumi
“Cậu ấy giận mình sao..”
Tsukishima về đến nhà mình, hắn đi lên phòng mình, cầm lấy hộp đừng tiền tiêu vặt tiết kiệm của mình
Hắn sau đó đã đi mua rất nhiều món đồ mà Takumi bảo thích, điều này hắn đã từng cho rằng là trẻ con nhưng mà..hắn sợ Takumi sẽ quên hắn
[Nhỏ] Tsukishima Kei
“Hừ, cậu không được quên tớ”
[Nhỏ] Tsukishima Kei
Cho em thanh toán đống này..
Tsukishima thanh toán xong thì đi về nhà, nguyên một đêm đó, hắn đã ngồi gói từng món quà lại thật cẩn thận rồi viết một bức thư, chẳng hiểu sao lại viết quá dài
Nguyên một tuần đó, hắn đã kéo Takumi đi chơi, lần đầu tiên hắn chủ động, Yamaguchi, hắn và cậu đã đi chơi với nhau rất nhiều, tranh thủ thời gian
Ngày cuối trước khi Takumi rời đi, Yamaguchi đã tặng quà cho cậu
[Nhỏ] Yamaguchi Tadashi
Takumi! Ngày mai cậu đi phải thật bình an đó nha!
[Nhỏ] Nakagami Takumi
//Vui vẻ nhận quà// Ừm!! Tớ biết rồi, cảm ơn cậu vì món quà
[Nhỏ] Yamaguchi Tadashi
Cậu không được quên tớ đấy nhé
[Nhỏ] Nakagami Takumi
Đương nhiên, sao tớ có thể quên cậu được chứ
Vì đã trễ, 5 giờ chiều rồi nên Yamaguchi vội ôm Takumi một cái thật chặt rồi rời đi về nhà. Takumi quay người, đi được vài bước thì khựng lại, Tsukishima đứng sau cậu lúc nào vậy?
Hắn bước tới, đưa một túi quà lớn cho cậu, mặt vẫn không có cảm xúc gì
[Nhỏ] Tsukishima Kei
Ngày mai cậu đi, cẩn thận, và..bình an
[Nhỏ] Nakagami Takumi
Kei-chan! Tớ cứ tưởng cậu không đến chứ
[Nhỏ] Tsukishima Kei
Cầm lấy đi, đồ ngốc
Takumi nghe hắn nói vậy thì cười khúc khích, cậu cầm lấy túi quà từ hắn, Tsukishima có chút nấn ná khi tay cậu chạm vào hắn
[Nhỏ] Nakagami Takumi
Quà nhiều thật đó, cảm ơn cậu nhiều lắm, Kei-chan
[Nhỏ] Nakagami Takumi
Tớ sẽ không quên cậu đâu, hứa đó
Takumi mỉm cười, cậu giơ ngón út lên, Tsukishima sau đó cũng móc ngoéo với cậu, nhưng sau đó lại kéo cậu vào lòng mà ôm chặt
Lần đầu tiên, Tsukishima chủ động đến như vậy
[Nhỏ] Tsukishima Kei
Không cho cậu quên tớ
[Nhỏ] Nakagami Takumi
//vỗ nhẹ lưng hắn// Tớ không quên đâu!
Và trong ngày hôm sau, chuyến bay của Takumi cất cánh vào lúc 2 giờ sáng, lúc trời còn chưa sáng, mọi người vẫn chìm trong giấc ngủ
Khi trời sáng hẳn, Tsukishima đứng trước cửa nhà, im lìm, không có tiếng động gì cả
Hắn đứng đó rất lâu, sau đó thì rời đi. Trong lòng hắn chỉ mong Takumi phải bình an tới nơi
Và hắn mong, cậu sẽ quay về.
Comments