#3

Hôm ấy, trời sầm lại từ chiều, mưa mỏng rơi xuống như báo hiệu điều chẳng lành.
Ba người họ đang tụ tập cùng đám bạn của hắn ở khu bỏ hoang cuối phố thì một nhóm lạ mặt xuất hiện.
Không phải mấy vụ xích mích thường ngày, bọn này đông, lại mang theo hung khí.
Cậu chỉ định đứng ngoài quan sát như mọi khi, nhưng một tên trong nhóm đó nhận ra cậu, ánh mắt hắn sáng lên đầy ác ý.
Chỉ trong chớp mắt, một gậy gỗ lao thẳng về phía cậu. Cậu chưa kịp phản ứng thì bóng hắn đã chắn trước mặt, tay giữ lấy gậy, cú xoay người mạnh mẽ hất đối phương ra xa.
Bạn hắn từ phía sau lập tức xông vào, đỡ toàn bộ đường tấn công còn lại.
Cậu được kéo lùi ra xa, cả người run bần bật. Trận ẩu đả kết thúc nhanh hơn tưởng tượng, nhưng cậu biết rõ: nếu không có hắn, mình có lẽ đã nằm xuống nền xi măng lạnh lẽo kia rồi.
Trên đường về, hắn không trách, chỉ lẳng lặng đặt tay lên vai cậu, hơi siết nhẹ như một lời nhắc “Em an toàn rồi.” Nhưng chính điều đó khiến cậu cảm thấy một nỗi nặng nề dâng lên trong lòng. Cậu quá yếu. Quá bất lực. Mãi chỉ biết trốn sau lưng họ.
Đêm đó, khi cả hai đang ở phòng khách bàn chuyện, cậu lặng lẽ bỏ một ít đồ vào ba lô. Chỉ để lại trên bàn mẩu giấy viết vội:
"Em cần thời gian để mạnh mẽ hơn.”
Hắn nghĩ cậu chỉ ra ngoài hít thở chút, nên không vội tìm.
Nhưng khi đồng hồ nhích qua 8 giờ, 9 giờ… và đến tận hơn 21 giờ vẫn chưa thấy bóng cậu, trong lòng hắn bắt đầu dấy lên cảm giác khó chịu xen lẫn lo lắng.
Endo Yamato
Endo Yamato
Thằng nhóc này… hôm nay dám đi đâu mà chưa về? /Hắn lẩm bẩm, nhưng giọng thấp đi rõ rệt./
Bạn hắn thì nhíu mày, bỏ luôn ly nước đang uống.
Takiishi Chika
Takiishi Chika
Có gì đó không ổn.
Endo Yamato
Endo Yamato
Mày cũng nghĩ giống tao à Chika?
Endo Yamato
Endo Yamato
Bình thường em ấy chẳng đi ra ngoài trễ như thế này.
________
Mưa rồi nắng, nắng rồi mưa. Thời gian như dòng nước trôi qua kẽ tay, vậy mà cậu vẫn bặt vô âm tín.
Đêm cậu bỏ đi, hắn cùng bạn đã lục tung cả khu phố, hỏi từ những người quen ở bến xe, trạm xăng cho đến cả mấy băng nhóm quen mặt ngoài đường. Nhưng tất cả đều lắc đầu. Không ai thấy, không ai nghe, như thể cậu biến mất khỏi thế giới này.
Ngày nối ngày, tháng nối tháng. Sự lo lắng ban đầu dần bị thay thế bằng một thứ khác: nỗi ám ảnh âm thầm.
Cứ mỗi lần đi ngang qua con hẻm mà cậu từng hay ngồi đợi họ tan học, hắn lại đứng lại vài giây, ánh mắt vô thức tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Bạn hắn cũng chẳng khác mấy, chỉ là cả hai chẳng bao giờ nói về chuyện đó nữa — bởi mỗi lần nhắc, cả không khí sẽ nặng trĩu.
Rồi thời gian đẩy họ bước sang một ngưỡng mới: cấp ba, ngôi trường Fuurin nổi tiếng vì những học sinh không chỉ học giỏi mà còn đánh nhau cực khét.
Hắn và bạn hắn nhanh chóng trở thành hai cái tên có tiếng, vừa vì sức mạnh, vừa vì khí chất khiến người khác phải dè chừng.
Nhưng dù đứng giữa đám đông reo hò sau mỗi trận thắng, hắn vẫn luôn có khoảnh khắc lặng người. Bởi trong lòng, hình ảnh cậu với mái tóc trắng đen và đôi mắt dị biệt chưa bao giờ phai.
Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, hắn lại ngồi ở sân thượng trường, mắt nhìn xa xăm, trong đầu chỉ có một câu hỏi lặp đi lặp lại:
“Nhóc… rốt cuộc em đang ở đâu?”
Hot

Comments

Ang Hoàng

Ang Hoàng

Em cần ra thêm chap nx đọc cho đã cái nư

2025-08-13

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play