Anh Vẫn Là Người Em Yêu | John Doe X Jane Doe | Forsaken |
Chương 3: Liệu anh có trở về với em?
"Trời ơi có tai nạn rồi mọi người ơi!"
"Ai đó mau gọi xe cứu thương đến đi!"
Lúc đó, có hai người cũng lao vào để cứu anh ra khỏi chiếc xe đã bị nghiền nát đó.
Một người trong đó kinh sợ mà hét lên.
John Doe nằm bất động, cánh tay phải của anh nát vụn, bàn tay trái cũng bị gãy, máu thấm cả người, gương mặt anh bị hủy dung, đặc biệt là mắt phải đã bị mù.
Giờ đây, cơ thể anh cũng bị biến dạng theo, người không ra người, quái không ra quái.
Ít phút sau, xe cứu thương đến, họ đặt anh lên cáng nhẹ nhàng rồi người vừa tông anh đang bị thương lên chiếc xe thứ hai.
Đến trưa, vì thấy anh chưa về nên Jane Doe cũng có phần hơi lo lắng, cảm thấy bất an nhưng chỉ cho rằng mình đang nghĩ đến những thứ xui xẻo nên cũng vứt nó ra khỏi đầu mình.
Cô chỉ tự nhủ rằng anh chỉ là lựa đồ hơi lâu nên về trễ mà thôi.
Jane Doe đang làm giải lao sau giờ làm một chút thì bỗng cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại bàn vang lên ở trên bàn làm việc.
Jane Doe
Ai vậy ạ?
//nhấc máy//
"Thưa cô, tôi là cảnh sát giữ trật tự an toàn của thành phố Robloxia. Cho tôi hỏi, cô có phải là Jane Doe, vợ của anh John Doe phải không?"
Đầu dây bên kia, người vừa gọi cho cô có hơi ngập ngừng một lúc rồi cũng mở lời.
"Chồng cô đã bị tai nạn giao thông, anh John Doe đã được đưa đến bệnh viện ở trung tâm thành phố, hiện tại anh ấy đang trong tình trạng nguy kịch và sắp phải phẫu thuật, mong cô có thể đến bệnh viện một cách nhanh chóng."
Người kia vừa dứt câu, cô chết lặng, không một chút do dự, cô leo lên thẳng chiếc xe phân phối lớn ở ga - ra phóng thẳng đến bệnh viện.
Đến nơi, Jane Doe lao vội vào sảnh cấp cứu, hơi thở dồn dập, gương mặt hoảng loạn, đôi mắt mở to tìm kiếm. Tiếng còi xe cứu thương còn vang vọng ngoài cửa, mùi máu tanh lẫn mùi thuốc sát trùng xộc vào khiến chân tay cô bủn rủn.
Cô vừa chạy vừa các y tá dồn dập.
Jane Doe
Chồng tôi đâu? Anh ấy đâu rồi? Người vừa được đưa vào chính là anh ấy đúng không?
//giọng run run như muốn nghẹn lại//
Một bác sĩ khẩn trương chỉ về phía phòng phẫu thuật. Cô lập tức quay người lao theo, nhưng bị ngăn lại bởi cánh cửa lạnh lẽo.
Khoảnh khắc ấy, cô mới thấy dáng người chồng nằm bất động trên băng ca, cơ thể bê bết máu, mặt trắng bệch dưới ánh đèn cấp cứu.
Đôi mắt anh nhắm nghiền, không còn hơi thở gấp gáp, chỉ có tiếng máy đo sinh hiệu chớp nhấp nháy.
Đôi chân cô khuỵu xuống, bàn tay run rẩy đưa về phía anh nhưng không chạm được.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại trước mắt, như một ranh giới vô hình cướp mất anh khỏi vòng tay cô.
Cổ họng nghẹn đắng, cô bật khóc trong vô thức, từng tiếng nấc dồn dập.
Jane Doe
Anh ơi! Anh ơi... Anh đừng bỏ em mà...!
Y tá, người nhà bệnh nhân khác xung quanh chỉ kịp nhìn thoáng qua rồi tiếp tục công việc, để mặc cô ngồi bệt xuống nền gạch lạnh, đôi mắt ngấn lệ dán chặt vào cánh cửa.
Trong đầu cô chỉ còn văng vẳng câu hỏi duy nhất: Liệu anh có còn sống để trở về với mình không?
Keitie / Author
Thì trước khi viết thì tác giả có khá là nhiều ý tưởng nhưng sau khi viết thì câu văn nhìn nó cứ cụt lủn sao ấy:)
Comments
Yuko Miền Trung
NOOOOOOO MY SHAYLAAAAAAAAAAAAAAAA AUGHHHHHHHHHHHHHHHH🥺🥺🥺💔💔
2025-08-17
1
muehehe🥰💅
bn viết hay lắm,mà cái avatar của bn bị sao v😰😭😭😭😭🙏
2025-08-18
1
Yuko Miền Trung
Đỡ hơn mình bạn ạ, viết xàm như chim😎.
2025-08-17
1