Tiếng em gọi nhỏ khiến anh trở về thực tại, quay đầu nhìn lên giường
Duy vẫn nằm đó, mắt vẫn còn nhắm, nhưng hơi thở gấp gáp, miệng liên tục gọi tên anh, không có chủ đích
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy..?
Anh đi nhanh đến, ôm gọn cơ thể nhỏ vào lòng, gọi tên em liên tục để em tỉnh giấc
Nguyễn Quang Anh
Duy!!
Đức Duy giật mình, mở to mắt, vừa nhìn thấy anh đã cuống cuồng ôm chặt
Hoàng Đức Duy
Anh ơi..hức
Hoàng Đức Duy
Duy..hức.. Duy đau quá..
Nguyễn Quang Anh
Em ngoan..
Nguyễn Quang Anh
Không sao, anh ở đây..ở đây với em
Tay anh liên tục xoa lưng em, ôm chặt lấy em, mặc cho nước mắt em đã thấm ướt vai áo mình
Đây đã là lần thứ ba trong tuần, ngày nào cơn ác mộng ấy cũng bám lấy Duy, khiến em sợ, em hoảng đến mức chẳng biết làm gì ngoài việc tựa vào anh
Hoàng Đức Duy
Hức..anh đừng đi nữa..
Hoàng Đức Duy
Duy xin lỗi..
tim Quang Anh như vỡ tan, nhói đau như bị hàng ngàn mũi dao đâm ngập
Nguyễn Quang Anh
Anh không đi..
Nguyễn Quang Anh
Không đi nữa..
Nguyễn Quang Anh
Em đừng khóc..
Tiếng khóc ấy vẫn còn, nước mắt vẫn chảy, và nỗi đau vẫn không thể nguôi trong em vẫn vương vấn
Một nỗi bất lực tột cùng bao chùm lấy người anh, hai tay chỉ biết ôm chặt lấy em không rời, nước mắt lại lần nữa rơi rớt
Đến khi cả người em lần nữa gục hẳn lên người anh, mọi thứ mới hoàn toàn im bặt
Nhưng là một sự im lặng rất đau, một sự im lặng không ai muốn
Nguyễn Quang Anh
...
Quang Anh chầm chậm hạ người Duy xuống, để người em nằm hẳn xuống giường, muốn ngồi dậy nhưng áo trước ngực đã bị em siết chặt
Anh nhìn em, nhìn một lượt qua từng vết bầm trên tay, trên mặt, tim anh lại đập loạn, không phải vì vui mà là đau
...
_____________________
Rồi một ngày mới lại đến, nắng sáng len lỏi vào phòng, chiếu rọi hai con người đang ôm chặt lấy nhau như ôm lấy tia hy vọng cuối cùng
Quang Anh lần nữa tỉnh giấc sau nhiều lần giật mình bật dậy vào giữa đêm chỉ để kiểm tra nhiệt độ cơ thể của em
Anh đưa tay đặt lên trán Duy, cảm nhận nhiệt độ bình thường, anh mới dám bước xuống giường
Vì cơ thể yếu, bác sĩ đã dặn kĩ không để cho em sốt quá cao, không để em bị va đập quá mạnh, vì khối u trong phổi đã lớn, chỉ cần nhận một áp lực mạnh sẽ khiến vỡ, khiến phổi bị chặn lại bởi máu bầm, và em không thể thở
Anh luôn cẩn trọng trong mọi tình huống, luôn chuẩn bị sẵn tất cả sau những lần em mất kiểm soát
Nguyễn Quang Anh
... //nhìn em//
em khẽ động, mi mắt run run, môi bật khẽ
Hoàng Đức Duy
Anh ơi..
Hoàng Đức Duy
Anh..
Giọng em càng gấp gáp, mắt nhắm chặt, nước mắt lại rơi
Nguyễn Quang Anh
Duy ơi
Nguyễn Quang Anh
Duy.. Anh đây!!
Ôm trọn lấy người em, anh lay nhẹ, cố gắng làm mọi thứ để em tỉnh
Rồi em giật mình, lần nữa nhìn thấy anh đầu tiên
Hoàng Đức Duy
Anh..hức
Anh gần như thở phào, ôm chặt lấy em
Nguyễn Quang Anh
Anh đây
Nguyễn Quang Anh
Em ngoan, đừng khóc nữa
Duy gục đầu lên vai anh, cố nến cơn nấc trong mình
Hoàng Đức Duy
hức..
Em cắn chặt răng, muốn im lặng, nhưng cơn nấc đều lấn áp
Anh siết Duy vào lòng, tay liên tục xoa lưng em để em bình tĩnh
Nguyễn Quang Anh
Em bình tĩnh lại, Duy!
Hoàng Đức Duy
ư..hức
Em gần như bất lực, không thể kiềm nén được cơn nấc làm em hoảng
Anh biết, và anh hiểu rõ đều đó, nhưng anh chỉ biết ôm em vào lòng, vỗ về một cách nhẹ nhàng nhất
Nguyễn Quang Anh
được rồi..
Nguyễn Quang Anh
Anh biết.. biết em đau
Nguyễn Quang Anh
Em ngoan, không sao nữa rồi..
Hoàng Đức Duy
//Tay nhỏ siết chặt vai áo anh, cơn nấc vẫn còn nhưng đã dịu hơn//
Nguyễn Quang Anh
Giỏi..em giỏi mà
Nguyễn Quang Anh
Duy của anh ngoan
Nguyễn Quang Anh
Anh biết mà..
Một tư thế, một chất giọng, Quang Anh ngồi ôm Duy đến khi em hoàn toàn bình tĩnh, không còn hoảng sợ
Duy tựa người hoàn toàn lên người anh, nước mắt đã ngừng rơi
Nguyễn Quang Anh
//lau hết nước mắt còn vương trên mặt em//
Hoàng Đức Duy
...
Nguyễn Quang Anh
Mình đi vệ sinh cá nhân nhá
Nguyễn Quang Anh
Anh giúp em
Hoàng Đức Duy
Vâng..
Giọng em còn nghẹn, cơ thể còn nấc nhẹ nhưng đã bình tĩnh
Anh vỗ về thêm vài cái vào lưng em, cẩn thận bế em lên, đi vào nhà vệ sinh
Comments
🐑⚡‧͙⁺˚*・✦ кσω ✦ ・*˚⁺‧͙🐑⚡
ôi tại sao mở đầu chap lại buồn như thế, đã vậy còn ngược nữa chứ, ôi bà An 😢🥺😭💔
2025-08-14
1