Ánh đèn phòng bệnh chiếu sáng, rọi vào gương mặt nhợt nhạt đang nằm trên giương bệnh, Duy thở yếu, nếu không để ý kĩ, có lẽ người ngoài sẽ nói em không còn thở
Quang Anh đứng lặng cạnh giường bệnh của em, nước mắt vẫn chảy, lòng vẫn đau nhói từng cơn
Nguyễn Quang Anh
Em ơi..
Nguyễn Quang Anh
Đừng ngủ mãi.. Em còn chưa đeo nhẫn cưới với anh cơ mà...
Quỳ bên giường bệnh tận mấy tiếng đồng hồ, anh khóc đến ướt cả bàn tay lạnh ngắt của em, và anh mặc cho đầu gối đã đau điếng, không ghế, không đứng dậy
____________________
Tay em khẽ động, mi mắt run nhẹ rồi dần dần mở
Thứ đầu tiên em thấy là ánh đèn sáng loáng của bệnh viện, rồi một cơn đau nhẹ lại bắt đầu lan
Hoàng Đức Duy
ưm..
Nguyễn Quang Anh
?! //ngước lên//
Nguyễn Quang Anh
Duy..
Hoàng Đức Duy
Anh ơi..
Giọng em nhỏ xíu, cơ thể mệt mỏi đến mức chẳng thể cử động
Nguyễn Quang Anh
Anh đây.. Anh ở đây mà..
Siết nhẹ bàn tay nhỏ, giọng anh run run, đứng bật dậy
Hoàng Đức Duy
Em.. Hức..
Hoàng Đức Duy
đau quá..
Nguyễn Quang Anh
Em đau ở đâu..
Nguyễn Quang Anh
Anh..anh đi gọi bác sĩ cho em
Hoàng Đức Duy
Đừng.. Anh đừng đi nữa..
Hoàng Đức Duy
Anh ở đây với em..
Nguyễn Quang Anh
...
Nguyễn Quang Anh
được.. Anh ở đây.. ở đây..
Tay Quang Anh run run, hạ nhẹ người xuống hôn nhẹ lên trán em, tay còn lại đưa lên lau nước mắt trên mặt cho em
Nguyễn Quang Anh
Em ngoan..
Nguyễn Quang Anh
Đừng khóc nữa..
Nguyễn Quang Anh
Anh ở đây mà..
Hoàng Đức Duy
...
Chẳng còn sức để trả lời, em chỉ biết gật nhẹ, lẳng lặng chịu cơn đau đang len lỏi
Em vẫn nằm vậy, không đủ sức lực để nắm lấy tay anh, đến cả cất tiếng gọi cũng chẳng thể
Nước mắt em lại tiếp tục rơi, không nấc nhiều, chỉ là em quá đau, không thể giải toả
Nguyễn Quang Anh
Duy.. đau lắm à em..
Hoàng Đức Duy
//lắc đầu//
Em cắn răng, chịu đựng từng cơn đau nhói từ trong lòng ngực, mỗi lần hít thở là mỗi lần đau đớn, em chỉ biết bất lực chịu đựng
Anh nhìn, anh biết rõ, biết em đau, em khó thở, nhưng cũng chỉ biết bất lực
Nguyễn Quang Anh
Em ráng một chút..
Nguyễn Quang Anh
Anh đi gọi bác sĩ, anh vào ngay với em
Em đưa mắt nhìn anh, trong ánh mắt lộ rõ nét hoảng sợ, nước mắt em lại càng tuôn nhiều
Hoàng Đức Duy
đừng.. Hức
Hoàng Đức Duy
Anh đừng đi mà...
Em cố gọi, nhưng giọng quá nhỏ
Nguyễn Quang Anh
Anh đi nhanh, vào với em ngay
Nguyễn Quang Anh
Đừng sợ..
Hoàng Đức Duy
Hức..
Rồi em im lặng, từ từ thu tay về, không cố nắm lấy tay anh nữa
Anh thở nhẹ ra, xoay người rời khỏi phòng bệnh nhanh chóng
Hoàng Đức Duy
... //nhìn theo anh//
___________________
Anh quay về phòng bệnh, sau lưng là vị bác sĩ sáng nay
Anh được phép vào cùng vì bác sĩ sợ em hoảng, đứng cạnh, tay nắm lấy tay em, anh chẳng dám thở mạnh
Rồi nam bác sĩ thu tay về, mắt hơi cụp xuống, giọng có phần buồn hơn
: Máu bầm từ khối u vẫn còn, máu đang tuôn nhiều, không thể phẫu thuật để lấy ra
: Có thể.. Không qua hôm nay..
Nguyễn Quang Anh
?!!
Nguyễn Quang Anh
Anh nói.. Không qua hôm nay?!!
: //gật nhẹ//
Hoàng Đức Duy
... //nhìn anh//
Em lặng người, gần như đã chấp nhận sự thật phũ phàng, xung quanh ồn ào nhưng em chẳng nghe
Giọng anh lấn áp tất cả, gấp gáp, sợ hãi, rồi anh bật khóc, khóc nức nở, anh gục người xuống giường bệnh ôm em vào lòng
Comments
🐑⚡‧͙⁺˚*・✦ кσω ✦ ・*˚⁺‧͙🐑⚡
Tao tâm lý yếu với ngược, dù ko thích nhưng lõi địch rồi nên tao ko mún bỏ.. An đã cướp nước mắt tao, ghê rồi 😭💔
2025-08-14
1
kittyy ⚡️🐑
Đọc đến đâu mà tay run đến đây luôn á
2025-08-14
1