#1 Người Vô Hình Giữa Đám Đông
Poppii nè💤
Chap nhiều lời dẫn !!!
‼️Tất cả tình tiết và lời thoại trong truyện đều là sản phẩm của trí tưởng tượng. Xin đừng áp đặt cảm xúc hay hành động của nhân vật lên bất kỳ ai trong thực tế.
"Có những người sinh ra đã mang sẵn một vết mờ trong ánh mắt người khác."
"Dù họ cố gắng bao nhiêu, họ vẫn chỉ là cái bóng - đi qua đời người khác mà không để lại chút tiếng vang."
Lê Quang Hùng là một người như thế.
Cậu sống một mình trong căn phòng trọ 12 mét vuông nằm sâu trong con hẻm nhỏ - nơi ánh sáng chẳng mấy khi chạm tới nền đất.
Mỗi sáng, Hùng dậy từ 4 giờ, thu dọn đồ, rồi đi bộ gần 3 cây số đến trường.
Chiếc balo cũ sờn vai, áo đồng phục luôn được ủi thẳng, đôi giày trắng đã ố màu theo thời gian – tất cả đều là những thứ cậu tự lo lấy, từng chút một.
Hai năm trước, người bà – chỗ dựa duy nhất của Hùng – qua đời vì đột quỵ.
Cậu không khóc nhiều trong đám tang, vì cậu biết: từ lúc ấy trở đi, nước mắt là thứ cậu phải giữ lại, cho chính mình.
Không người thân, không trợ cấp, không ai nhắc đến.
Cậu cứ thế mà sống, vừa học vừa làm thêm tại quán ăn, gom từng đồng tiền lẻ để trả tiền trọ, tiền ăn, tiền sách vở.
Cậu luôn cố gắng – vì cậu nghĩ, đó là cách duy nhất để thoát khỏi cái vòng lặp của nghèo khổ.
Nhưng cậu không giỏi giao tiếp, không có bạn bè, không có ngoại hình nổi bật.
Tệ hơn, cậu hiền lành và nhút nhát – thứ mà ở môi trường cấp ba, lại trở thành cái bia lý tưởng cho sự độc ác.
Và rồi... mọi chuyện cứ tiếp diễn.
Ở trường, cậu là người vô hình.
Khi bị trêu chọc, cậu là trò đùa.
Khi im lặng, cậu lại càng dễ bị nuốt chửng.
Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là những trò bắt nạt...
Không một ai đứng về phía cậu.
Không một giáo viên nào quan tâm.
Không một ánh mắt nào hỏi: "Em có ổn không?"
Và từng ngày, từng giờ, từng giây…
Hùng dần tin rằng: Có lẽ… mình xứng đáng với tất cả điều này.
Tiếng trống vang lên báo hiệu tiết học đầu tiên sắp bắt đầu.
Trời mưa phùn, không ai vui vẻ gì, trừ một nhóm bốn năm đứa tụ tập cuối lớp, cười khúc khích khi thấy Hùng đang ngồi lau bàn.
Đa nhân vật nữ
1 : Sáng nào cũng thấy cảnh này, đúng là hết biết.
Đa nhân vật nữ
2 : Nhìn tưởng nó là lao công luôn ấy.
Đa nhân vật nữ
3 : Chắc nghề nghiệp tương lai.
Cậu vẫn lau mặt bàn bằng khăn giấy, động tác cẩn thận như thể mỗi vết bẩn biến mất có thể làm cuộc đời cậu dễ thở hơn một chút.
Có ai đó vừa đập mạnh vào tấm bảng đen phía sau khiến cậu giật nảy người.
Trần Đăng Dương
Ê thằng kia, hôm qua làm bài tập toán chưa? Đưa tao chép.
Anh đứng dựa vào bàn, tay đút túi quần, ánh mắt nửa buồn ngủ nửa khinh thường.
Hùng rút vội quyển vở từ trong cặp ra, đưa bằng hai tay, cúi đầu như một phản xạ sinh tồn.
Trần Đăng Dương
Chữ xấu vãi. Mày học giỏi vậy mà viết như gà bới.
Trần Đăng Dương
Coi chừng cô bắt được là không yên với tao đâu.
Dương lật mấy trang, rồi thản nhiên… xé phăng cả trang bài tập.
Trần Đăng Dương
Thôi khỏi, tao đổi ý rồi.
Giấy bị vò thành cục, rồi… ném thẳng vào mặt Hùng.
Trần Đăng Dương
Cho mày giữ làm kỷ niệm.
Tiếng cười rộ lên sau lưng.
Một cú đẩy bất ngờ từ phía sau làm Hùng chúi người về phía trước, trán đập nhẹ vào mép bàn.
Cậu không nói gì, chỉ đưa tay lên xoa chỗ vừa va đập.
Đa nhân vật nữ
1 : Ui xời, mày mà phản ứng là vui lắm luôn á. Nhưng mày chỉ biết cúi đầu thôi nhỉ?
Đa nhân vật nữ
2 : Chắc kiếp trước là con chó.
Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Một vài học sinh từ ngoài bước vào, thấy cảnh tượng – Hùng ngồi bất động với cục giấy vò nát trên bàn – nhưng tất cả chỉ lướt qua như thể... không thấy gì cả.
Một bạn nữ bước ngang qua bàn cậu, hất mắt:
Minh Hằng
Mày làm ơn đừng ngồi gần nữa, tao ăn sáng chưa tiêu mà ngửi mùi mày là muốn ói.
Ầm! – Ai đó đóng sầm cửa lớp.
Cậu ngồi lại, một mình, giữa không khí đặc quánh tiếng cười nhạo.
Tay vẫn siết chặt cục giấy bị ném, không biết từ khi nào đã thấm ướt bởi mồ hôi hay… thứ gì khác.
Tiếng trống vang lên như mở cánh cổng cho cả lũ học sinh ùa ra khỏi lớp.
Hùng vẫn ngồi yên, như thể cậu không thuộc về cái sự ồn ào ấy.
Trần Đăng Dương
Ê thằng kia.
Trần Đăng Dương
Ra căn tin mua cho tao chai nước.
Trần Đăng Dương
Cho mày năm phút, chậm trễ thì biết hậu quả rồi đấy.
Hùng không nói gì. Cậu nhận tờ tiền, cúi đầu, rồi lao vội ra khỏi lớp như một cơn gió lặng.
Cầu thang trơn, giày ướt, mồ hôi túa ra trên trán khi cậu lách qua đám học sinh đang đứng chật kín hành lang.
Bốn phút ba mươi lăm giây.
Cậu kịp mua. Cầm chai nước lạnh trong tay, cậu hít một hơi thật sâu rồi chạy trở lại lớp, tim đập thình thịch.
Khi Hùng bước vào lớp, thở hổn hển, Dương vẫn đang ngồi trên bàn giáo viên, chân đung đưa, cười nói bâng quơ với vài đứa bạn.
Trần Đăng Dương
// liếc nhìn đồng hồ // Nhanh đấy.
Trần Đăng Dương
Hôm nay mày giỏi hơn mọi khi, có vẻ là biết sợ.
Mở nắp... nhưng không uống.
Anh nghiêng chai nước, đổ thẳng lên đầu Hùng.
Nước tràn xuống tóc, chảy dọc theo mặt, thấm qua cổ áo, len vào sống lưng. Toàn thân Hùng run lên vì lạnh và bất ngờ.
Tiếng cười bật lên. Không chỉ từ nhóm Dương, mà từ những bàn gần đó – những người không tham gia nhưng cũng chẳng ngăn cản.
Thậm chí có đứa còn rút điện thoại ra quay lại.
Đa nhân vật nam
Ủa tao tưởng mày khát?
Trần Đăng Dương
Khát thật, nhưng tao muốn coi cảnh này hơn là uống nước.
Hùng đứng yên, không nói gì.
Tóc rũ xuống, nước nhỏ tong tong xuống sàn, hoà vào vũng nước đọng từ giày học sinh, từ cơn mưa sáng.
Cậu cảm thấy ánh mắt ai đó lướt qua mình – có người quay đi, có người mím môi, có người chỉ đơn giản… không phản ứng.
Như thể cảnh tượng này là một phần thường nhật.
Lê Quang Hùng
💭 : Giá như... có ai đó nói "đừng làm vậy"...
Lê Quang Hùng
💭 : Giá như… có ai, dù chỉ một người, đứng về phía mình...
Và cậu, như mọi lần, chỉ biết cúi đầu... lau nước bằng tay áo đã ướt sũng.
Poppii nè💤
Lại một fic học đường nữa nè
Poppii nè💤
Không biết mọi người có thấy ngán không...
Comments
😴53🤍🐟🐼
ngta chữ kh đẹp mà hc giỏi còn anh chữ dep hc ngu thì cx vứt☺ Ra ngoài ngta cần khả năng và tư duy chứ ai cần quả bóng bên ngoài nhìn bóng bẩy sang xịn mà bên trong lại trống rỗng đâu
2025-08-14
2
𝙍𝙪𝙢𝙞𝙣🐑
Ụa rồi ai là nvc🫠
2025-08-13
1
★Bống iu†★
em là người đầu tiên tg oiiii khen em diiiii
2025-08-13
0