[DuongHung] Gương Vỡ Lại Lành
#2
Hành lang bệnh viện tấp nập người qua lại. Tiếng bánh xe lăn của băng ca, tiếng giày gõ vội vàng vang vọng, xen lẫn mùi thuốc sát trùng nồng nặc
Dương mặc áo bệnh nhân, chống tay lên khung cửa sổ, ánh mắt dõi ra ngoài sân. Những tia nắng vàng vọt hắt vào gương mặt gầy gò, đôi môi nhợt nhạt vẫn khẽ mỉm cười
Phía xa, một bóng dáng quen thuộc thoáng lướt qua vẫn áo blouse trắng, tay cầm xấp hồ sơ, bước đi dứt khoát
Đăng Dương
Là anh… vẫn là anh như ngày xưa
Cậu vội bước theo, bất chấp vết thương còn đau
Tiếng gọi vang vọng cả hành lang
Hùng dừng lại. Bước chân khựng hẳn. Anh từ từ quay đầu, đôi mắt sắc lạnh đối diện Dương. Dù chỉ một giây ngắn ngủi cũng khiến ánh mắt ấy lay động, nhưng nhanh chóng khép lại bằng vẻ thờ ơ
Quang Hùng
Bệnh nhân không được đi lại nhiều. Cậu muốn vết thương nứt ra sao?
Đăng Dương
Anh trách móc em nhưng em nhận thấy rõ đó là sự quan tâm đấy
Quang Hùng
Đừng hiểu lầm. Đó là trách nhiệm của bác sĩ
Bữa trưa bệnh viện nhạt nhẽo đặt trên bàn. Dương chẳng động đũa, chỉ ngồi ngắm vết truyền trên mu bàn tay
Quang Hùng
Cậu ăn mau lên còn uống thuốc
Quang Hùng
Tôi không phải người trông trẻ đâu
Đăng Dương
Anh còn nhớ em ghét vị đắng của thuốc không?
Quang Hùng
Chuyện đã cũ tôi không cần nhớ, và cũng không muốn nhớ
Đăng Dương
Anh quên thật rồi sao? Ba năm trước khi em bị ốm, anh còn trộn thuốc với nước cam cho em uống. Anh nói đắng cũng phải nuốt vì anh không muốn mất em cơ mà
Khuôn mặt Hùng thoáng biến sắc. Bàn tay anh siết khay thuốc chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch
Quang Hùng
Cậu hãy quên đi những chuyện đã qua, đừng nghĩ về nó nữa
Đăng Dương
Nhưng em không thể! Anh rời đi nhưng em vẫn yêu anh, và chưa từng thay đổi!
Không gian lặng thinh chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của cả hai
Hùng khẽ nhắm mắt, cố đè nén cơn sóng ngầm trong lòng. Khi mở mắt ra, ánh nhìn lại băng lạnh
Quang Hùng
Yêu hay không bây giờ còn ý nghĩa gì nữa ?
Quang Hùng
Cậu mau uống thuốc rồi nghỉ sớm đi
Anh đặt thuốc xuống bàn, dứt khoát rời đi
Dương nhìn theo bóng lưng Hùng, mắt dần đỏ hoe, giọng thì thầm như sắp vỡ tan
Đăng Dương
Với anh thật sự không còn gì nữa sao?
Máy đo nhịp tim cạnh giường bệnh vẫn nhấp nháy, mỗi tiếng “tít” vang lên như xé rách không gian yên tĩnh
Ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng dãy hành lang dài. Bệnh nhân và người nhà tấp nập
Dương mặc áo bệnh nhân, lặng lẽ ngồi trên ghế đá. Gương mặt xanh xao, mồ hôi lấm tấm trên trán. Bàn tay anh run run ôm lấy ngực
Một cơn đau nhói bất ngờ bóp nghẹt lồng ngực. Hơi thở Dương dồn dập, tầm nhìn mờ đi
Anh loạng choạng đứng dậy, nhưng chân mềm nhũn, thân thể đổ sụp xuống nền gạch lạnh buốt
Y Tá
Có bệnh nhân ngất! Mau gọi bác sĩ Hùng!
Đèn phòng cấp cứu bật sáng rực
Dương nằm bất động, mặt trắng bệch, hơi thở yếu. Máy đo nhịp tim vang từng tiếng dồn dập
Y Tá
Nhịp tim thất thường! Huyết áp giảm nhanh!
Cánh cửa bật mở. Quang Hùng bước vào, áo blouse còn vương vệt mồ hôi, ánh mắt sắc bén nhưng gương mặt tái đi
Quang Hùng
Chuẩn bị điện tâm đồ. Cậu ấy có tiền sử tim mạch sao không báo sớm?
Y Tá
Trong hồ sơ không ghi lại thưa anh
Hùng siết chặt hàm, bàn tay run nhẹ khi đặt ống nghe lên ngực Dương. Nhịp tim hỗn loạn vang lên trong tai anh
Đăng Dương
Anh… đừng… bỏ em…
Quang Hùng
Chuẩn bị đồ sốc điện. Nhanh lên!
Tiếng máy nạp điện vang “tạch tạch”. Không khí căng như dây đàn sắp đứt
Quang Hùng
Dương! Cậu không được chết trước mặt tôi! Cậu nghe thấy không?!
Comments