[RHYCAP] Lời Thú Tội Lúc Hoàng Hôn
gửi chùa - theo học - Quan sát và ghi nhớ
suốt đoạn đường về nhà Bảo, em im lặng suy nghĩ gì đó. Vội vàng nói
Đức Duy_<captain>
cháu có thể đưa tro cốt bố mẹ cháu vào chùa không?
chất giọng khàn đặc của em cất lên vang vọng, Bảo lặng người xót xa cho một đời trai trẻ mất đi người thân
Trần Thiện Thanh Bảo
ừm...để ta tìm một ngôi chùa uy tín cho cháu
Đức Duy_<captain>
...cảm ơn chú
như một sự quyết đoán có chủ đích, em muốn gửi tro cốt bố mẹ vào chùa nhằm đảm bảo cho việc tịnh tâm và giúp người đã khuất nương nhờ cửa Phật, tiếp nhận ánh sáng Phật phát, dễ dàng siêu thoát
dừng xe tại ngôi chùa được đánh giá là uy tín và có quản lý tro cốt kỹ lưỡng, em và Bảo suôn sẻ làm thủ tục đưa tro cốt vào chùa. Cảm giác nhẹ lòng dâng lên trong em
Đức Duy_<captain>
bố, mẹ..hai người yên nghỉ nha
Đức Duy_<captain>
con sẽ thường xuyên đến đây thăm hai người
đôi tay em vuốt dọc hũ tro cốt, thủ thỉ nhẹ nhàng như nói chuyện với bố mẹ mình..
Bảo đứng cạnh đó, không nỡ để em đau buồn thêm. Đưa tay vỗ nhẹ lên vai em, giọng chậm lại
Trần Thiện Thanh Bảo
về thôi..
Trần Thiện Thanh Bảo
về nhà chúng ta..
em rời đi khỏi chùa trong lòng còn nhiều nỗi bận tâm và đầu óc còn vương nhiều suy nghĩ của một đứa trẻ cô đơn đang giam mình trong bóng tối thiếu đi nhiều sự yêu thương vốn dành cho nó
về đến nhà Bảo cũng đã vào ban trưa, Bảo đặt ngay đồ ăn về cho hai người. Họ cùng nhau ăn cho qua bữa, nhưng lại không kìm được tính tò mò em hỏi Bảo
Đức Duy_<captain>
chú, làm thám tử có thú vị không ạ?
Bảo chỉ biết mỉm cười chua chát, ánh mắt sắc bén như đọc được suy nghĩ của em
Trần Thiện Thanh Bảo
theo góc nhìn của ta, thì nghề này phải nói là rất thú vị
Trần Thiện Thanh Bảo
ta sẽ được tiếp xúc với những vụ án li kì và đưa sự thật ra ánh sáng...
Trần Thiện Thanh Bảo
mỗi một vụ án trôi qua lại là những cảm xúc khác nhau
em chăm chú nghe Bảo nói mà gật gù thán phục người trước mặt, bởi theo cách nghĩ riêng của em nghề này rất khó làm, phải thông minh và nhạy bén lắm mới có thể phá án
Bảo nhìn sắc thái của em, chốt một câu khẳng định
Trần Thiện Thanh Bảo
sao, muốn theo nghề này giống ta à?
em hơi giật mình khi Bảo đã đoán đúng được một phần nào trong suy nghĩ của em, liền nhanh chóng đáp vụng về
Đức Duy_<captain>
cháu...thấy bản thân mình như không phù hợp với nghề này lắm
Đức Duy_<captain>
cháu sợ...mình không làm được
Trần Thiện Thanh Bảo
không có gì là phù hợp với mình, chỉ có bản thân mình học cách dung hòa với mọi thứ
Trần Thiện Thanh Bảo
nếu nhóc thật sự muốn học, ta sẽ dạy
Đức Duy_<captain>
tại sao...chú lại muốn dạy cháu..?
Trần Thiện Thanh Bảo
nói sợ nhóc không tin..nhưng ta thấy được công lý từ cháu
Trần Thiện Thanh Bảo
và.. từ hành động nhỏ như cháu chú tâm đọc từng chữ trong một tờ giấy để tìm lỗi sai, đã cho ta thấy cháu là người rất kỹ lưỡng
Trần Thiện Thanh Bảo
thói quen kỹ lưỡng rất quan trọng để đối diện với một vụ án và trước nó là sự bình tĩnh tuyệt đối
Trần Thiện Thanh Bảo
tóm lại, ta thấy được tất cả những yếu tố quan trọng của một thám tử tài giỏi từ cháu
Trần Thiện Thanh Bảo
chỉ cần cháu chăm chỉ rèn luyện, ta tin cháu chắc chắn sẽ thành công trong nghề này
em nghe Bảo nói, trầm tư suy nghĩ để đưa ra quyết định cuối cùng của mình
Đức Duy_<captain>
nếu như chú nói..
Đức Duy_<captain>
vậy cháu sẽ theo chú, học tập
Đức Duy_<captain>
mong chú chỉ dạy nhiều
em chắc chắn với lựa chọn của mình, giọng đầy kiên quyết của một học trò thật lòng muốn theo học
Bảo cười đắc ý với quyết định của em, chỉ đáp lại rất ra dáng một thầy giáo
Trần Thiện Thanh Bảo
được, sau này ta bảo nhóc học gì sẽ không được cãi
Trần Thiện Thanh Bảo
đã quyết theo ta thì sẽ không có đường lui đâu
Đức Duy_<captain>
vâng, cháu sẽ không hối hận
Trần Thiện Thanh Bảo
ta tin nhóc
bàn ăn đã trở nên đỡ gượng gạo hơn từ hai con người xa lạ, họ vui vẻ kéo gần khoảng cách thân thiết lại với nhau như một "gia đình" nhỏ
thời gian trôi qua nhanh chóng, đã qua đến sáng hôm sau. Bắt đầu buổi rèn luyện cho một "thám tử tương lai"
em thức dậy từ sớm, xuống bếp nấu cho thầy của mình một bữa ăn sáng đầy đủ dinh dưỡng để bồi bổ
Bảo đi xuống, đã thấy đồ ăn đã được dọn sẵn ra bàn. Hài lòng mỉm cười với cậu học trò mới
Đức Duy_<captain>
chú, xuống ăn sáng thôi
Trần Thiện Thanh Bảo
ừm...nhóc dậy sớm vậy?
Đức Duy_<captain>
dạ, muốn làm đồ ăn sáng cho sư phụ
một câu đùa vui của em khiến Bảo không nhịn được mà bật cười khoái chí, không ngờ học trò mình lại bày nhiều trò như vậy
Trần Thiện Thanh Bảo
được rồi, chúng ta bắt đầu bài học đầu tiên
Trần Thiện Thanh Bảo
rất nhẹ nhàng
nghe đến đó, em hí hửng và cảm thấy thích thú với điều mình sắp được trải nghiệm
Trần Thiện Thanh Bảo
đi, ra quán cafe
Đức Duy_<captain>
ngoài đấy có gì học ạ?
Trần Thiện Thanh Bảo
đi rồi ra sẽ chỉ
tại một quán cafe gần đó, không quá sang trọng nhưng khách ra vào khá đông
em và Bảo ngồi một bàn gần với quầy thanh toán, gọi ra mỗi người một cốc nước riêng. Rồi Bảo từ từ nói
Trần Thiện Thanh Bảo
bài học đầu tiên là quan sát và ghi nhớ
em vẫn chưa hiểu rõ, thì bảo lại nói ra một tràng liên tục
Trần Thiện Thanh Bảo
đề ra rất rõ, nhóc hãy quan sát một người bước vào quán và ghi nhớ lại 10 chi tiết từ họ
Trần Thiện Thanh Bảo
ghi nhớ xong, hãy đọc lại cho ta
Đức Duy_<captain>
nhưng..-
Trần Thiện Thanh Bảo
kia, hãy quan sát đặc điểm của người đàn ông áo trắng đang vào
Trần Thiện Thanh Bảo
nhóc có thời gian là chưa đầy 5 phút
Trần Thiện Thanh Bảo
Bắt đầu
em sốc lại suy nghĩ và tinh thần, mắt hướng về phía cửa quán
ở cửa quán có một người đàn ông mặc áo trắng, cao, mặc đồ lịch sự trên tay còn cầm theo tập hồ sơ. Người đó chen vào đám đông ở quầy đứng đó gọi một cốc cafe mang đi
em căng mắt quan sát những hành động của người đàn ông đó, trí óc không ngừng tiếp nạp thông tin
người đàn ông đó rời đi khỏi quán, em quay mặt lại đối diện trực tiếp với Bảo
Trần Thiện Thanh Bảo
nói đi, nhớ được gì rồi?
Đức Duy_<captain>
người đó mặc bộ đồ rất lịch sự và chỉnh tề, gương mắt có chút nét lo lắng, tay cầm tập hồ sơ và...
em ngập ngừng dường như bị mất tập trung, không thể nhớ nổi những đặc điểm tiếp theo
Bảo ngồi đối diện hơi nhíu mày, nhưng vẫn nhẹ nhàng dạy bảo
Trần Thiện Thanh Bảo
sao, bị mất tập trung rồi?
Comments