Chương 2_Bài học đầu tiên

Lúc sau, cô liền nhắn tin cho bạn của mình là Phạm Mỹ Hà ( Hà)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
💬 Kế hoạch thành công rồi Hà ơi!
Phạm Mỹ Hà(Hà)
Phạm Mỹ Hà(Hà)
💬Tớ đã bảo cậu rồi mà. Nhìn là biết cậu ta đổ đứ đừ cậu rồi!
Phạm Mỹ Hà(Hà)
Phạm Mỹ Hà(Hà)
💬Giả vờ học dở để được anh lớp trưởng kèm học, nghe thật là hợp lý.
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
💬 Hihi, cậu ấy đồng ý thật.
Phạm Mỹ Hà(Hà)
Phạm Mỹ Hà(Hà)
💬Thế nhưng nếu cậu ấy phát hiện cậu học giỏi thì sao?
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
💬Thì... thì tớ sẽ tính sau. Bây giờ thì tớ cứ tận hưởng cảm giác được crush kèm học đã.
Phạm Mỹ Hà(Hà)
Phạm Mỹ Hà(Hà)
💬Haha. Chúc cậu thành công nha! Cậu phải cưa đổ cậu ấy đấy!
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
💬Tớ biết rồi!
Đến chiều
Cô khẽ cắn môi dưới, nhìn chằm chằm vào trang sách toán chi chít những ký hiệu khó hiểu. Cô chống cằm, thở dài một tiếng thật khẽ, rồi liếc mắt sang chiếc bàn bên cạnh.
Anh đang cúi đầu tập trung giải bài, thỉnh thoảng lại dùng bút gãi nhẹ lên tóc, vẻ mặt rất nghiêm túc. Ánh nắng chiếu nghiêng qua cửa sổ, hắt lên khuôn mặt điển trai của cậu một vầng sáng dịu dàng. Tim cô lại lỡ nhịp.
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
(nói nhỏ đủ để người ngồi kế bên nghe) Khó quá...
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
(ngẩn đầu lên, đôi mắt ấm áp nhìn cô) Bài nào khó, Gia Hy?
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
(Đẩy quyển sách về phía cậu, ngón tay chỉ vào bài toán hóc búa) Bài này nè. Tớ đọc đề mãi mà không hiểu phải bắt đầu từ đâu.
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
/Nhăn mặt, tỏ vẻ khổ sở./
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
/Kéo quyển sách lại gần, đọc lướt qua đề bài./ Bài này cũng không quá khó đâu. Cậu đã thử áp dụng công thức nào chưa?
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
/lắc đầu lia lịa, mái tóc đen dài khẽ lay động./Tớ quên hết rồi. Học trước quên sau ấy mà.
Anh khẽ cười, một nụ cười khiến khóe mắt anh hơi cong lên.
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
/dùng bút chỉ vào một dòng công thức cơ bản trong sách./Để tớ giảng lại cho cậu nhé. Cậu còn nhớ công thức này không?
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
/Gia Hy giả vờ ngơ ngác./Hình như... tớ quên mất tiêu rồi.
Anh kiên nhẫn giải thích từng bước một, giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng như rót mật vào tai cô. Thỉnh thoảng, anh còn lấy thêm ví dụ minh họa để cô dễ hình dung.
Cô chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật gù ra vẻ đã hiểu.
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
"Cậu ấy giảng dễ hiểu thật. Bảo sao bao nhiêu người mê mẩn."
Đến một đoạn biến đổi phức tạp, cô cố tình làm sai một bước nhỏ.
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
/Chỉ tay vào chỗ vừa viết, vẻ mặt bối rối./Ơ... hình như chỗ này tớ làm sai rồi đúng không?
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
/cúi xuống nhìn/
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
/nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, nắn nót sửa lại lỗi sai./Chỗ này phải là dấu trừ chứ không phải dấu cộng nhé. Cậu cẩn thận hơn một chút là được.
Bàn tay anh ấm áp chạm vào tay cô, một cảm giác lạ lẫm chạy dọc sống lưng cô, khiến má cô bất giác ửng hồng. Cô vội rụt tay lại, cúi gằm mặt.
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
À ừm ... Tớ hiểu rồi.
Anh không nhận ra sự thay đổi nhỏ của cô, vẫn tiếp tục giảng bài một cách tận tình. Sau khi giải xong bài toán, anh còn cẩn thận dặn dò thêm một vài kiến thức liên quan.
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
Cậu thử làm lại bài tương tự xem sao nhé. Nếu chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tớ.
Cô gật đầu, cầm bút lên bắt đầu giải bài tập mới. Lần này, cô không còn cố tình làm sai nữa, mà thực sự tập trung giải. Chỉ một lát sau, cô đã hoàn thành bài toán một cách chính xác.
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
/đẩy quyển vở về phía anh, ánh mắt mong đợi./Tớ làm xong rồi này! Cậu xem giúp tớ có đúng không nhé.
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
/Xem qua bài làm của cô, rồi mỉm cười hài lòng./ Đúng rồi. Cậu làm rất tốt. Tớ thấy cậu không hề 'mất gốc' như cậu nói đâu.
Cô thoáng giật mình. Ánh mắt dò xét của anh khiến cô có chút lo lắng.
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
"Liệu cậu ấy có nghi ngờ gì không nhỉ?"
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
/cười trừ, cố gắng che giấu sự bối rối./À... thì... chắc là do hôm nay tớ tập trung hơn thôi.
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
/nở nụ cười ấm áp/
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
Nguyễn Hoàng Gia Huy(anh)
Dù sao thì, nếu cậu cần giúp đỡ, cứ nói với tớ nhé. Tớ luôn sẵn lòng.
Cô nhìn vào đôi mắt chân thành của cậu, lòng bỗng cảm thấy có chút áy náy. Nhưng rồi, ý nghĩ được ở gần cậu, được cậu quan tâm lại chiếm lấy tâm trí cô. Cô khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lại.
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Bùi Ngọc Gia Hy(cô)
Cảm ơn cậu, Gia Huy.
HẾT CHƯƠNG 2.
Nhỏ tác giả
Nhỏ tác giả
Mọi người ơi, đọc rồi cho tớ cảm nhận và cho một like nhé
Nhỏ tác giả
Nhỏ tác giả
Cảm ơn các đọc giả cute phô mai que rất rất nhiều❤️❤️❤️
Hot

Comments

Necesito dormir(눈‸눈)

Necesito dormir(눈‸눈)

Truyện quá tuyệt vời, yêu công đọc💕

2025-08-17

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play