TRỢ LÝ BẤT ĐẮC DĨ _Kẻ Thấy - Người Diệt_
Chương 2: Duyên trời đánh
Tại một khu nhà trọ nào đó tại thủ đô Hà Nội.
Bà chủ trọ
Đây đây, tôi còn đúng một phòng này. Trông hơi sập xệ tí thôi, sửa sang được ấy mà. Quan trọng là giá rẻ đúng không?
Trần Gia Thế Vinh
À dạ vâng không quan trọng đâu ạ, tấm này có chỗ dung thân là tốt lắm rồi ạ.
Trần Gia Thế Vinh
/"Giá rẻ mà không có vong thế này thì đúng là hiếm có khó tìm!" Vinh nghĩ thầm./
Bà chủ trọ
À, phòng này của cậu ghép với một cậu kia, chuyển vào trước cậu. Tôi chỉ nhắc để biết thôi, mà...được cái là cậu kia trông cũng sáng dạ, chắc không phải lo mấy chuyện xích mích đâu cậu.
Trò chuyện dặn dò dăm ba câu bà chủ trọ rời đi, để Vinh tự chuyển đồ vào trong. Chẳng có gì phải để ý, cậu sau đó lại chạy lên viện để làm cái 'thực tập sinh' của cậu. Nhưng Vinh khựng lại ngay khi thấy một lá bùa vàng nhỏ dán trên cánh cửa phòng.
Trần Gia Thế Vinh
Duj mas, gì đây? Tem mác dầu phật linh.
Xoẹt một phát, sau phán đoán đầy tự tin, Vinh lột lá bùa xuống và ném thẳng nó vào thùng rác.
Tối hôm đó, Vinh lập tức trả giá cho hành động sáng nay của mình. Vinh đã lột lá bùa và mở khóa một cái địa phủ phiên bản phòng trọ. Nhưng tiền thì đặt cọc rồi, không sao dứt chân được, cậu đành đứng ngay cổng khu trọ để đợi người bạn cùng phòng của mình. Chia sẻ nỗi sợ sẽ giúp ta đỡ sợ hơn phải không?
Hoàng Văn Lâm
Ô, bác sĩ tương lai Thế Vinh phải không? Uây cũng phải 3 tháng rồi đấy nhỉ.
Trần Gia Thế Vinh
Ủa Lâm, thì ra mày cũng thuê trọ ở đây à. Mày ở phòng nào?
Hoàng Văn Lâm
Phòng 17... Mà đứng đây làm gì vậy? Đón muỗi à?
Lâm nhếch miệng, buông câu trêu chọc Vinh nhưng ngay sau đó ăn một đập ngay lưng.
Trần Gia Thế Vinh
Ô hay quá, mày cùng phòng với tao đấy. Đang đứng đón mày đây. Thấy tao tốt không?
Tốt...Có mà hèn không dám vào cái địa phủ mini kia một mình thôi. Tại sao hai đứa lại xung mày tao, xét về quan hệ gặp mặt là sinh viên y và bệnh nhân? Chả là mấy tháng trong viện có bắt chuyện làm quen, biết chẳng cách nhau mấy, cụ thể là một năm nên mày - tao luôn cho nó gần gũi.
Hoàng Văn Lâm
Ê, mày có thấy cái lá bùa ở đây không? /Lâm gõ ngón trỏ lên thành cửa phòng./
Trần Gia Thế Vinh
Có...Nhưng mà tao tưởng tem dầu phật linh, vứt me đi r...
Hoàng Văn Lâm
Biết me gì không, cái đấy bố dán lên để chiếm đất người âm đấy. Mày lột mất thì thảo nào...(Ý là, bùa trấn yểm, đuổi tà.)
Nghĩ mà tức, Lâm đã cất công làm một lá bùa nhỏ gọn mà linh lực cao để thanh lọc cái phòng trọ này, vậy mà một cái giật...Nhưng, có thứ khiến Lâm để ý hơn. Vinh chắc chắn biết hoặc *thấy* gì đó thì mới *đứng ngoài cổng trọ đợi người chết chung.*
Hoàng Văn Lâm
Vinh, nói tao nghe, mày đang nhìn thấy gì trong đó?
Lâm nở một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt xanh lục đặc biệt kia dán vào Vinh khi hắn chỉ vào phòng trọ. Vinh khẽ nuốt khan, ngước mắt nhìn về phía căn phòng trọ.
Trần Gia Thế Vinh
T-tao thấy...thấy...một đám vong hồn trong đó. T-tao tối nay là mình ngủ bụi rồi đó.
Hoàng Văn Lâm
Ngủ bụi? Không, chẳng việc gì phải thế. Đất trên dương gian là của người dương, đất mình thuê tội gì mà phải nhường chứ.
Lâm cười khẩy, hắn sắn tay áo lên rồi xoay gót, hưởng thẳng vào phòng trọ.
Hoàng Văn Lâm
Nhớ đây Vinh, tao, là thầy trừ tà. Hẹ hẹ hẹ.
Comments
Ume
Mốt khỏi gọi bác sĩ, gọi luôn thầy trừ tà tới 👀
2025-08-17
1
Lửng Thửng
hẹ hẹ
2025-08-18
0