Giấu Thương Trong Im Lặng
Đêm Ra Đi
Đêm cuối hạ , trời thành phố bất chợt đổ cơn mưa
Trong biệt thự nhà họ Ninh , căn phòng ở tầng hai , ánh đèn hắt xuống gương mặt cô gái tuổi 18 . Đôi mắt Ninh Thục Anh hoe đỏ , nhưng hàng mi vẫn kiêu hãnh dựng thẳng . Chiếc vali kéo nằm gọn gàng bên giường , trong đó là quần áo , hộ chiếu cùng tấm vé máy bay đi xa nửa vòng Trái Đất
Cô ngồi đó rất lâu , điện thoại trong tay sáng màn hình . Tên người kia hiện ở vị trí đầu tiên trong danh bạ
Mười tám năm lớn lên cùng nhau
Nhưng từ đầu đến cuối , người ấy chưa từng một lần đáp lai
Ninh Thục Anh
// ngón tay run run //
Ninh Thục Anh
// gõ từng chữ lần cuối //
Ninh Thục Anh
Nhưng chắc chắn đến đây thôi...
Tin nhắn gửi đi , không chờ hồi âm
Cô hít sâu 1 hơi, kéo vali xuống cầu thang
Ở phòng khách , bố mẹ cô đứng lặng . Ánh mắt họ vừa thương vừa xót
Ninh Triệu Phong
Con thật sự muốn đi sao?
Ninh Triệu Phong
// giọng trầm thấp , chất chứa bất lực //
Ninh Thục Anh
// gật đầu nhẹ nhàng //
Ninh Thục Anh
// nở nụ cười mỏng như sợi khói //
Ninh Thục Anh
Ở lại thêm...
Ninh Thục Anh
Chỉ càng thêm mệt mỏi hơn thôi
Ninh Thục Anh
Con không muốn tiếp tục sống như vậy nữa
Ninh Thục Anh
Lần này con muốn vì con
Ninh Thục Anh
không phải vì ai khác
Ninh Thục Anh
Con muốn thay đổi bản thân
Ninh Thục Anh
Nhà ta truyền thống đều làm về nghành luật
Ninh Thục Anh
chuyến này con đi cũng để học hỏi nhiều hơn
Triệu Nhã Uyên
// nắm tay con gái //
Triệu Nhã Uyên
// bàn tay run rẩy nhưng không giữ lại //
Người phụ nữ ấy hiểu , đôi khi tình yêu thương lớn nhất của bố mẹ chính là để con mình rời đi , tìm lấy một cuộc đời mới
Cánh cửa nhà khẽ mở . Bước chân cô hòa vào màn mưa đêm , mang theo cả tiếng thở dài kìm bị kìm nén ở phía sau
Trong phòng trực ở bệnh viện lớn , anh vẫn ngồi trước bàn làm việc. Tin nhắn đến , sáng rực màn hình
Anh nhìn rất lâu. Muốn gõ gì đó , muốn giữ lại . Nhưng những ngón tay chỉ run lẻn , rồi ngừng lại ở dấu ba chấm chưa bao giờ gửi đi
Bên ngoài cửa kính , mưa rơi nặng hạt , đập xuống từng ô cửa sổ lạnh buốt . Trái tim anh cũng nặng nề như thế . Nhưng anh không biết , im lặng đôi khi cũng chính là 1 lời từ chốn tàn nhẫn nhất
Cô kéo vali , dáng người nhỏ bé giữa biển người xa lạ . Cô đi thẳng , không quay đầu. Mỗi bước chân như khép lại 1 phần tuổi trẻ
Trong khoảng khắc ấy , cô ngẩng đầu nhìn bảng khởi hành . Không 1 giọt nước mắt nào rơi , nhưng lồng ngực thắt lại như bị ai bóp nghẹt
Cô biết , mình đi lầm này không phải vì bất kì ai
Càng không phải để chờ anh thay đổi
Để tìm 1 nơi mới , nơi trái tim không còn phải lặp lại vòng tròn hi vọng rồi thất vọng
Để tự cứu lấy những mảnh vỡ trong lòng , trước khi chúng mài mòn hết sự dịu dàng còn sót lại
Trong phòng trực , anh vẫn ngồi im , ánh mắt dừng trên tin nhắn chưa kịp trả lời
Nhưng cô chẳng cần câu trả lời nữa
Cánh cửa sân bay khép lại
Comments