Quang Anh bước ra khỏi bệnh viện, trời vẫn còn tờ mờ sáng, ánh đèn đường lờ mờ chiếu lên con đường vắng
Cậu thở dài, vai nặng trĩu, cảm giác mệt mỏi tột độ dồn lại sau một ngày căng thẳng
———
Về đến nhà, Quang Anh chỉ kịp vứt cặp xuống ghế, cởi áo blouse và ngồi thừ trên giường
Nhưng giấc ngủ – thứ cậu tưởng sẽ đến ngay lập tức, lại trốn tránh cậu
Những hình ảnh đêm qua cứ lởn vởn trong đầu
Người đàn ông đứng giữa hành lang, áo đen, tay cầm lưỡi hái mờ ảo
Máy monitor báo động, nhịp tim bệnh nhân ngừng đột ngột
Bản thân cậu lao vào cứu bệnh nhân, thao tác nhanh, căng thẳng… nhưng vẫn không kịp
Quang Anh
Đồ điên… sao anh ta lại xuất hiện đúng lúc quan trọng vậy chứ…
Cậu nằm xoay người, gối dựa vào tường, mắt nhìn trần nhà mà vẫn không chợp mắt được
Cảm giác vừa mệt vừa bất lực quấn lấy tâm trí
Cậu tự nhủ
Quang Anh
Mình là bác sĩ, là người cứu sống người ta… mà hôm nay… lại bất lực. Không thể tin nổi
Nhưng hình ảnh gã kia vẫn ám ảnh, không dừng lại
Quang Anh
Không phải ảo giác… mình thấy thật… phải không?
Quang Anh
Hay… lại làm việc quá sức rồi…?
Quang Anh hít một hơi dài, tay siết chặt tấm chăn
Áp lực, căng thẳng và mệt mỏi như một lớp sương nặng nề, bủa vây xung quanh cậu, khiến từng nhịp tim, từng nhịp thở đều khó nhọc
Quang Anh
Đêm qua… mình đã thất bại
Cậu lật người, hít sâu lần nữa, mắt nhìn vào khoảng trống phòng, lòng đầy những suy nghĩ hỗn loạn
Nhưng sâu thẳm trong tim, một quyết tâm nhỏ nhoi lóe lên
Quang Anh
Lần sau… mình sẽ không bỏ lỡ
Quang Anh
Dù sao, mình phải tìm ra anh ta… và lần này, không để chuyện gì xảy ra ngoài tầm kiểm soát
Quang Anh trằn trọc suốt tờ mờ sáng, mắt mở trừng trừng, cơ thể mệt rũ nhưng tâm trí vẫn không ngừng quay cuồng, nhịp tim vẫn hồi hộp theo từng ký ức và nỗi tò mò về Duy – người chỉ riêng cậu mới thấy
Comments