Chơi Rồi Bỏ?

Ánh sáng trắng từ rèm cửa hắt vào, chiếu thẳng lên khuôn mặt tái nhợt của Dương. Anh nhíu mày, đầu như búa bổ. Toàn thân nhức mỏi, cổ họng khô khốc.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vãi… đầu đau như chó cắn…//khàn giọng, lẩm bẩm//
Anh chống tay ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống, để lộ cơ thể trần trụi. Dương khựng lại vài giây, ánh mắt lướt nhanh xuống làn da mình. Những vết đỏ mờ mờ loang lổ ở ngực, ở vai kèm theo là vài dấu răng và bàn tay của ai đó. Cơ bắp rã rời, như vừa trải qua một trận vận động kịch liệt.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đ… mẹ.//sững người, thốt lên//
Ánh mắt lập tức quét quanh phòng. Chăn ga xộc xệch, vương vãi trên sàn. Ga giường nhăn nhúm, vài chỗ ướt lem nhem. Mùi hỗn tạp còn vương trong không khí mùi rượu, mùi thuốc lá, và một thứ gì đó ám muội, khó gọi tên.
Trái tim Dương đập mạnh. Những mảnh ký ức mờ nhòe ập về: tiếng la hét, tiếng kêu dồn dập, tiếng đệm giường kẽo kẹt. Anh nhớ mình gục xuống… rồi sau đó… trắng xóa.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chẳng lẽ… thật?//ngồi chết lặng, thì thào//
Anh bật dậy, hốt hoảng nhìn quanh tìm bóng dáng Hùng. Nhưng căn phòng trống trơn, không còn một ai. Quần áo mình bị vứt bừa trên ghế, ví còn đó, đồng hồ còn đó… nhưng điện thoại thì biến mất.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chó thật.//nghiến răng, bực bội//
Anh vội mặc quần áo, vừa kéo áo sơ mi vừa rủa thầm. Đầu óc quay cuồng, nửa tin nửa ngờ. Nhìn lại ga giường nhàu nhĩ, những dấu vết trên người… Tất cả đều chỉ về một đáp án duy nhất.
Dương giật mạnh tấm ga, vò nát trong tay, mắt tối sầm lại.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mẹ kiếp… thế là thằng nhóc ấy nó…//nói qua kẽ răng//
Bước ra khỏi phòng, Dương cố giữ mặt lạnh. Nhưng bên dưới, từng bước đi đều nặng trịch. Anh vừa xấu hổ, vừa khó chịu, lại vừa tò mò. Chẳng lẽ mình… thật sự để thằng nhóc kia "chơi" cho một vố như thế?
Xuống sảnh, đám bạn vẫn đang ngồi phì phèo thuốc, cà khịa nhau về trận "đêm qua". Thấy Dương bước ra, tóc rối, áo sơ mi cài lệch khuy, bọn nó đồng loạt hú hét.
Nam
Nam
Úi giời ơi, mặt mũi kìa! Thế này thì khỏi chối nhá!//cười rống//
Quân
Quân
Lâu rồi mới thấy anh Dương nhà ta có trận chiến dữ dội thế.
Quân
Quân
Thằng nhóc đó… nhìn non mà lì phết.//nháy mắt, giọng mập mờ//
Dương liếc qua, môi mím chặt. Trong đầu anh hỗn loạn, chẳng biết phải phủ nhận hay im lặng. Nhưng thứ khiến anh nóng máu hơn cả… là cái điện thoại.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Con mẹ nó, đêm qua… thằng nhóc cầm máy tao đi rồi.//ngồi phịch xuống ghế, rít thuốc một hơi, nói trầm trầm//
Nam
Nam
Ờ thì chắc nó đi rồi, chứ còn muốn ở lại chờ mày ôm ngủ à?
Nam
Nam
Máy móc gì thì gọi bảo vệ tìm.//bật cười ha hả/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tao không tin là vô tình. Nó cố tình lấy.//lắc đầu, giọng gằn lại//
Bàn tay siết điếu thuốc đến cong cả đầu lọc. Trong mắt Dương ánh lên tia sắc lạnh. Dù chuyện đêm qua là thật hay giả, thì cái điện thoại kia chính là sợi dây duy nhất để lần ra Hùng. Và bằng mọi giá, anh phải lôi được thằng nhóc trở lại.
Trong khoảnh khắc, nụ cười nửa miệng quen thuộc của Dương hé ra, nhưng ánh mắt thì tối hẳn.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mày muốn chơi… tao rồi bỏ à.//lẩm bẩm, giọng khàn//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Được tao chơi với mày tới cùng.//nghiếng răng, tức giận//
Hot

Comments

Anonymous

Anonymous

Ê dương ở duói à. Lần đầu có ng viết á. Truyện cũng cuốn nữa huhu ra tiếp nhé

2025-08-19

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play