Chap 4: Mưa thể dục và vòng chạy đồng lòng.

⋆。゚☁︎ 。⋆。 ゚☾ ⋆_゚⋆。⋆
Buổi sáng thứ Bảy, thời tiết bất ổn như mood của crush: trời không nắng hẳn, cũng chẳng mưa to, chỉ lâm râm rải rác như muốn thử thách sự kiên nhẫn của loài người. Nhưng với thầy Minh - giáo viên thể dục nổi danh “tâm hồn thép, thân hình gym” - điều kiện này vẫn đủ để chạy ngoài sân.
???
???
Minh: Trời có sập xuống cũng không hoãn thể dục.
Thầy cười toe toét, vỗ tay ra hiệu cho cả lớp đứng thành hàng.
Duy nhìn bầu trời âm u, thầm trù rủa mưa phùn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Mày có thể mưa sau giờ thể dục không? Mày có biết tao vừa gội đầu không?”
Quang Anh đứng ở hàng kế bên cùng với cả lớp hắn vói danh phận “người học chung” vẫn ung dung kéo khoá áo khoác thể thao. Tóc hơi rối, đôi mắt trầm tĩnh nhìn sân như không bận tâm mưa gió. Cái thái độ “trời sập cũng không liên quan đến tao” khiến Duy tức muốn xịt khói, nhưng đồng thời… lại muốn nhìn lâu hơn.
Khởi động xong, cả hai lớp bắt đầu chạy vòng quanh sân. Duy vốn thuộc dạng “trí tuệ ưu việt, thể lực yếu đuối”, chạy chưa được hai vòng đã thở hổn hển như cá lên bờ. Cậu chạy ngang qua Quang Anh, cố chen vào chạy cùng “đồng đội hoá”.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chạy chậm chút… Đợi tao với…!
Quang Anh liếc nhẹ, không nói nhưng giảm tốc. Một chút thôi, nhưng đủ để Duy theo kịp. Cậu cố cười.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn nha. Mày đúng là… cứu tinh giữa cơn suy hô hấp.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày nói nhiều hơn là thở đấy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Biết sao được, mỗi lần đi cạnh mày là tim tao đập nhanh hơn bình thường.
Quang Anh suýt vấp. Duy khoái chí, cười khúc khích.
Đến vòng thứ ba, mưa bắt đầu rơi nặng hạt. Nhiều bạn tỏ ý muốn vào trú, nhưng thày Minh chỉ đứng khoanh tay.
???
???
Minh: Chạy thêm vòng nữa rồi nghỉ.
Trong cái lạnh ẩm ướt, Duy vừa chạy vừa cảm thấy người bên cạnh… thật ra không quá lạnh như vẻ bề ngoài. Dưới áo thể thao, Quang Anh toát ra một thứ “ấm âm ỉ” - kiểu là lỡ chạm vào, người ta sẽ muốn dính thêm một chút.
Và Duy đã liều.
Ở vòng cuối, khi còn vài bước nữa là tới đích, cậu khẽ… vỗ vai Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Giỏi quá ha. Tặng mày cái chạm động viên!
Quang Anh khựng lại nửa giây, nhưng không né. Hắn chỉ nhìn Duy, đôi mắt hơi hẹp lại, rồi nói.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày định áp dụng mục tiêu ngày hôm qua đúng không?
Duy há hốc miệng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Mày nhớ”
Duy lẩm bẩm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Biết hết. Hộp cơm, áo mưa… giờ là chạm vai. Mày tưởng tao không để ý à?
Duy cứng người. Tim đánh trống liên hồi. Quang Anh… đã biết hết?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy… mày thấy sao?
Cậu hỏi, giọng nhỏ như sợi bún trong nước canh.
Quang Anh nhìn mưa rơi lốp bốp trên sân, rồi nhìn Duy. Khoé môi khẽ cong.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cũng không đến nỗi phiền. Nhưng nhớ… đừng vấp. Tao không bế mày đâu.
Duy bật cười, trong lòng nhẹ như mây, dù người thì đang ướt như chuột lột.
Chỉ chưa đầy ba ngày, cậu đã có thể làm quen với “chiếc tủ lạnh di động”.
⋆。゚☁︎ 。⋆。 ゚☾ ⋆_゚⋆。⋆

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play