[TOKYO REVENGERS] MIKEYXOC - Yêu Lại
Hoài niệm
Momoe vừa khuất bóng, không khí lập tức rộn lên tiếng cười trêu chọc.
Baji chống nạnh, phá lên cười sảng khoái
Baji Keisuke
Ôi trời, nhìn mặt mày kìa Mikey!
Baji Keisuke
Tao nói này, nếu là thật thì sao?
Baji Keisuke
Con bé đó theo đuổi mày cũng gần cả năm trời rồi đó
Draken gật gù, khoanh tay trước ngực
Draken
Ừ, ngày nào đi học cũng thấy lẽo đẽo theo sau
Draken
Hết mang đồ ăn sáng, rồi còn canh giờ tan học chờ cổng trường
Draken
Nói là “đùa” thì tao không tin lắm đâu
Mitsuya cười nhẹ, giọng ôn hoà
Misuya Takashi
Momoe thật sự rất nghiêm túc
Misuya Takashi
Chỉ là hôm nay… có vẻ em ấy không đủ can đảm để nói thật thôi
Cậu vẫn ngồi ở bậc thềm, chân vắt lên nhau, mắt lơ đãng nhìn về hướng Momoe vừa rời đi
Một nụ cười thoáng hiện trên môi, không rõ là chế giễu hay… thoáng chút quan tâm
Tiếng ve râm ran ngoài sân càng trở nên rõ rệt, như muốn nuốt chửng bầu không khí lửng lơ còn sót lại
Momoe rảo bước trên con đường quen thuộc
Thành phố nhỏ của tuổi thơ bỗng trở nên sống động hơn bao giờ hết, như thể từng ngóc ngách đang chào đón cô quay lại
Momoe đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt cô từng thích, nơi mà sau này sẽ đóng cửa, nhường chỗ cho một trung tâm thương mại lạnh lẽo
Cửa kính vẫn sáng lấp lánh, quầy bánh còn thơm mùi bơ mới nướng
Cô khẽ mỉm cười, đưa tay chạm vào tấm kính
Sakuraba Momoe
“Tuyệt quá”
Sakuraba Momoe
“Cảm giác như được sống lại một lần nữa vậy”
Rồi cô lững thững qua tiệm thú cưng, quán sách nhỏ, tiệm băng đĩa cũ…
Những nơi mà sau này, trong dòng thời gian nơi cô 26 tuổi, đều đã biến mất
Hoặc thay đổi đến mức cô không nhận ra
Momoe nắm chặt tay, cảm giác hạnh phúc tràn ngập: cô có thể bước chậm rãi, ngắm nhìn tất cả, thở dài, thưởng thức từng khoảnh khắc mà không bị cuốn đi bởi những lo toan của tương lai
Sakuraba Momoe
Đúng rồi… đây chính là điều mình từng muốn
Cô nhắm mắt, để nắng chiếu lên mặt, để tiếng lá xào xạc bên tai, để mùi hương quen thuộc của mùa hè len vào trong lồng ngực
Lần này, Momoe biết cô có quyền lựa chọn, quyền tận hưởng những điều nhỏ bé nhưng quý giá nhất, trước khi quyết định thay đổi số phận mình
Một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi cô, vừa trong trẻo, vừa tràn đầy hy vọng
Sakuraba Momoe
Mình có thể làm lại từ đầu
Sakuraba Momoe
Mọi thứ sẽ khác
Sakuraba Momoe
Mình sẽ không bỏ lỡ nữa
Momoe bước dọc con phố nhỏ, nhắm mắt tận hưởng làn gió và nắng hè, thì bỗng khựng lại
Trước mắt cô là quán cà phê nhỏ, nơi mà mười sáu tuổi, cô từng nắm tay Mikey, cười đùa, và hẹn hò những buổi chiều yên ả
Quán vẫn giữ nguyên dáng vẻ xưa: cửa kính trong suốt phản chiếu nắng, những chiếc bàn gỗ nhỏ xếp ngay ngắn, và mùi cà phê thoang thoảng
Momoe bước chậm, đôi chân như bị hút vào ký ức
Sakuraba Momoe
Chúng ta… cũng từng có những ngày vui vẻ cơ mà
Một cảm giác vừa ấm áp vừa tiếc nuối lan tỏa khắp người cô
Sakuraba Momoe
À… ở đây nữa…
Momoe thở dài, tay chạm vào băng ghế công viên, nơi cô từng ngồi cạnh Mikey, vai sát vai, và lắng nghe những câu chuyện vụn vặt
Cô nhìn vào những chi tiết quen thuộc: dấu vết cũ trên bàn, tách trà còn để lại hơi ấm, những dòng chữ mà Mikey từng vô tình viết lên
Tất cả đều khiến trái tim cô vừa nhói đau, vừa tràn ngập hạnh phúc
Cô đã quyết tâm rằng sẽ không để những tổn thương cũ lặp lại
Dẫu vậy, bước chân cô vẫn chậm lại ở mỗi ngóc ngách, như sợ phá vỡ sự bình yên vừa tìm lại được
Nụ cười thoáng qua, pha lẫn chút rưng rưng, hiện lên trên môi Momoe khi cô lặng lẽ mỉm cười với chính quá khứ của mình
Comments