Quang Anh trên thành phố, suốt ngày bạn bè rủ rê đi chơi, chẳng mấy khi lo nghĩ chuyện học hành hay làm ăn. Ba mẹ thấy vậy không ưng bụng, liền bắt ảnh về quê một thời gian để chăm ông nội vừa là phụng dưỡng, vừa để “rèn tánh”.
Ở quê, nhịp sống chậm rãi, yên bình. Quang Anh tưởng sẽ chán đến chết, ai dè lại gặp Duy thằng bé năm tuổi trong xóm. Duy nhỏ người, lanh lợi, nói chuyện ngây ngô mà có khi làm người lớn hết hồn vì những câu thoại độc đáo. Từ ngày gặp, chú cháu quấn quýt, đi đâu cũng kè kè bên nhau.
Câu chuyện bắt đầu từ những buổi sáng Duy chạy sang réo “chú ơi, dậy đi”, những buổi trưa cùng ăn cơm với ông, cho tới những chiều dắt nhau ra bờ sông. Ở cái nơi tưởng chừng tẻ nhạt đó, Quang Anh lại tìm thấy niềm vui mới một đứa nhỏ để thương, để cưng, để dạy dỗ và để lớn lên cùng nhau.
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh hai mươi ba tuổi. Ảnh dân thành phố, quen đi chơi bạn bè, ít khi đụng tay vô việc nặng. Tánh ảnh hơi cà chớn, nói chuyện cộc lốc nhưng bụng thiệt ra hổng có xấu. Về quê chăm ông, ban đầu thì càm ràm, nhưng càng ở lâu càng thấy lòng mình dịu lại.
Nguyễn Quang Anh
25 tuổi, tính hơi trầm, ít nói, sống ở thành phố quen sung sướng nhưng phải về quê chăm ông theo lời ba mẹ.
Hoàng Đức Duy
Mới 5 tuổi, lanh chanh, hay nói nhiều, bám Quang Anh dữ lắm, kiểu vừa ngây thơ vừa đáng thương.
Hoàng Đức Duy
Duy mới có năm tuổi thôi. Thằng nhỏ lanh lợi, miệng mồm lém lỉnh, gặp ai cũng dám cãi, y như ông cụ non thu nhỏ. Nó hay chạy lon ton sang nhà ông, thấy Quang Anh thì bám riết, vừa nựng vừa chọc. Bề ngoài láu lỉnh vậy chớ, thiệt ra Duy tình cảm, thương ai thì thương tới nơi.
Comments
Roái đờ
truyện hay nha boà saa
2025-08-19
1