[ NieHan - Nhiếp Hãn] Phía Sau Sự Nổi Tiếng
chap 5: Phía sau sự nổi tiếng
Điện thoại Trần Tư Hãn reo liên tục. Thông báo lịch trình, thông cáo báo chí, bản thảo bài đăng phủ nhận... Tất cả ập đến như sóng lớn.
Anh ngồi trước bàn làm việc, mở laptop. Trên màn hình, bản thảo công ty gửi sẵn:
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Tôi và Vĩ Thần chỉ là bạn bè thân thiết trong công việc. Hy vọng mọi người không suy diễn quá mức.”
Chỉ cần bấm đăng, sóng gió sẽ tạm lắng xuống. Nhưng anh cảm thấy… đôi tay nặng trĩu.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai rực rỡ, nhưng trái tim anh lại nặng nề.
Anh mở khung chat với Vĩ Thần.
[Nhóm chat: Phía Sau Ánh Đèn]
Trần Tư Hãn ( Anh)
Họ gửi sẵn bài cho tôi.
Trần Tư Hãn ( Anh)
Chỉ cần copy và đăng thôi.
Nhiếp Vĩ Thần ( Cậu)
Cậu định đăng thật sao?
Trần Tư Hãn ( Anh)
Tôi không biết…
Trần Tư Hãn ( Anh)
Tôi mệt quá, Vĩ Thần.
Nhiếp Vĩ Thần ( Cậu)
Tư Hãn, tôi hỏi cậu một lần cuối.
Nhiếp Vĩ Thần ( Cậu)
Nếu hôm nay cậu chọn con đường công ty sắp đặt, phủ nhận tôi, thì từ nay về sau… tôi sẽ không can thiệp nữa.
Trần Tư Hãn ( Anh)
... Cậu đang ép tôi à?
Nhiếp Vĩ Thần ( Cậu)
Không.
Nhiếp Vĩ Thần ( Cậu)
Tôi chỉ không muốn cậu sống trong chiếc lồng vàng mãi.
Nhiếp Vĩ Thần ( Cậu)
Cậu biết rõ, phía sau sự nổi tiếng, cậu đã đánh mất bao nhiêu thứ rồi.
Nhiếp Vĩ Thần ( Cậu)
Cậu còn muốn mất thêm chính bản thân mình nữa sao?
Trần Tư Hãn đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu.
Anh nhớ lại những năm tháng trước khi nổi tiếng – những buổi tập khuya đến ngã quỵ, những lần run rẩy bước ra sân khấu đầu tiên. Tất cả chỉ để đổi lấy ánh sáng hôm nay.
Nhưng ánh sáng đó lại lạnh lẽo đến mức anh không thể thở nổi.
Anh bật khóc. Nước mắt rơi xuống bàn phím, làm nhòe màn hình.
Phía sau sự nổi tiếng… chính là sự cô độc, sự giả dối, và cả những vết thương không ai thấy.
Trong cơn run rẩy, anh xóa toàn bộ bản thảo công ty gửi.
Anh mở một trang mới, viết bằng chính tay mình:
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Tôi sẽ không phủ nhận bất cứ mối quan hệ nào quan trọng với tôi. Xin hãy tôn trọng cuộc sống riêng tư của tôi.”
Trái tim anh run lên khi nhấn nút. Trong khoảnh khắc ấy, anh biết rằng cánh cửa vừa mở ra… có thể dẫn anh đến vực thẳm, nhưng cũng có thể là con đường để anh thật sự được sống.
Điện thoại lại rung lên. Tin nhắn từ Vĩ Thần.
Nhiếp Vĩ Thần ( Cậu)
Tôi vừa thấy bài đăng.
Nhiếp Vĩ Thần ( Cậu)
Cảm ơn cậu, Tư Hãn.
Nhiếp Vĩ Thần ( Cậu)
Cho dù phía trước có giông bão, tôi cũng sẽ đi cùng cậu.
Trần Tư Hãn ( Anh)
... Vĩ Thần, tôi sợ lắm.
Nhiếp Vĩ Thần ( Cậu)
Sợ thì cứ dựa vào tôi.
Nhiếp Vĩ Thần ( Cậu)
Tư Hãn, lần này, đừng trốn nữa.
Trần Tư Hãn ôm chặt điện thoại, ngồi thẫn thờ trong căn phòng sáng rực ánh nắng.
Phía sau sự nổi tiếng, cuối cùng anh cũng tìm thấy một bàn tay thật sự nắm lấy mình.
Comments