Duyên Phận Không Thành /Dương Kiều/
*-.••._.••._ chap 2_.••._.••.-*
Dương mở tròn mắt, nhìn Pháp như thể chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu ta không chống cự, cũng chẳng nổi nóng, chỉ ú ớ vài tiếng rồi... gật gù, như đồng ý với cái việc bị bịt miệng này.
Nguyễn Thanh Pháp
Anh … nhỏ mồm lại.
Trần Đăng Dương
/gật đầu liên tục/
Cậu rời tay khỏi miệng anh rồi ngồi xuống xem Dương gỡ túi đồ anh mang đến.
Dương bắt đầu mở túi đồ của mình. Bên trong lỉnh kỉnh nào là sách vở tiếng Việt, xen lẫn vài cuốn chữ Hán, rồi cả những quyển sách in bằng tiếng Pháp, tiếng Anh xếp chồng lộn xộn.
Nguyễn Thanh Pháp
/cầm một quyển sách tiếng Hán lên/ Anh biết tiếng Trung hả?
Trần Đăng Dương
Ờ … không. Mẹ anh để vào thôi. /lấy quần áo ra/
Nguyễn Thanh Pháp
Em biết đó.
Trần Đăng Dương
Vậy hả? /ngạc nhiên/ Nói cho anh nghe thử một câu.
Nguyễn Thanh Pháp
Ờmmm … đợi em nghĩ.
Nguyễn Thanh Pháp
你看起来像个笨蛋。//Anh trông giống đồ ngốc//
Trần Đăng Dương
Nghĩa là gì vậy?
Nguyễn Thanh Pháp
Trông anh … tri thức lắm.
Ngoài ra còn có vài bộ quần áo mà chỉ thoáng nhìn, Pháp cũng biết đó là đồ may riêng. Những chiếc sơ mi vải poplin sáng màu, cổ áo nhọn, nhưng vì gấp vội nên đã nhăn nhúm; vài chiếc quần tây ống đứng, ly vốn thẳng tắp nay cũng dúm lại, trông vừa sang trọng vừa có chút lạc lõng trong căn phòng trọ chật hẹp.
Nguyễn Thanh Pháp
/nhặt lên một quyển tiếng Pháp/ Anh … nói thử một câu tiếng Pháp cho em nghe được không?
Trần Đăng Dương
Tu as l’air un peu bête //em trông hơi ngốc//
Nguyễn Thanh Pháp
Nghĩa gì zạ?
Ngoài hai quyển sách về Hán ngữ và tiếng Pháp thì Pháp thấy một quyển giống như tiểu thuyết nhưng viết bằng tiếng Anh.
Nguyễn Thanh Pháp
Anh cũng biết cả tiếng Anh?
Trần Đăng Dương
Ừm … Anh nói được tiếng Việt, tiếng Pháp với tiếng Anh.
Trần Đăng Dương
Bố mẹ anh ở nhà hay nói tiếng Pháp với bạn bè của họ.
Nguyễn Thanh Pháp
Ba má anh giỏi zạ.
Trần Đăng Dương
Đó là quyển OCTAVIA của Jilly Cooper. /chỉ vào quyển sách cậu đang cầm/ Hay lắm.
Nguyễn Thanh Pháp
Ừm /cầm lấy quyển sách, tỏ vẻ tiếc nuối/
Nguyễn Thanh Pháp
Em lại không biết tiếng Anh.
Trần Đăng Dương
Vậy để nào rảnh anh đọc cho em nghe thử.
Đến tầm chiều thì Dương thấy Pháp bỏ vài quyển vở vào cái túi đeo chéo đã sờn màu.
Trần Đăng Dương
Em đi đâu vậy? /thắc mắc/
Nguyễn Thanh Pháp
Em đi dạy thêm. Có tiền đóng học zới tiền nhà.
Trần Đăng Dương
Nhiêu đồng vậy?
Nguyễn Thanh Pháp
Tháng cũng được cỡ 120 đồng. Em dạy cho bé nhà khá giả zữ lắm.
Trần Đăng Dương
Vậy hả? /vò túi quần/
Nguyễn Thanh Pháp
Em đi nhen. Bếp ở dưới nhà … Dương tự nấu ăn nhe.
Trần Đăng Dương
À ờ. Em đi cẩn thận.
Nguyễn Thanh Pháp
Zạ. /mở cửa đi ra/
Thấy cậu vừa đóng cửa lại. Anh lấy một nắm tiền đã bị vò trong túi quần ra. Có tờ 50 đồng, tờ tiền mệnh giá cao nhất lúc ấy.
Trần Đăng Dương
Số tiền này mẹ kêu xuống Nam học đóng tiền nhà với tiền trọ đủ không?
Nói xong, Dương lại móc từ trong chiếc túi vải kế đầu giường ra một ít tem phiếu…
Trần Đăng Dương
Ở trong này có sử dụng tem phiếu không ta? /ngáo ngơ/
Trần Đăng Dương
Quên không hỏi thằng bé. /gãi đầu/
1 đồng thời ấy ~ 15.000 - 20.000 đồng thời bây giờ.
Lạm phát ——> tiền trọ ~ 30 đồng là một gáng nặng với người dân thời đó.
Comments