*-.••._.••._ chap 3 _.••._.••.-*

Sau nhiều ngày thì Pháp đã quen với việc có thêm một anh chàng khờ khạo trong cuộc sống của mình.
Pháp đã quen với cảnh mỗi khi trời còn tờ mờ sáng, Dương khẽ bước xuống nền gạch vỡ, lặng lẽ rời khỏi phòng để đi học. Rồi những buổi chiều muộn, khi Dương trở về sau những ca thực tập dài dằng dặc, áo đã thấm đẫm mồ hôi, tóc tai bết lại, nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ khờ khạo hiền lành. Cả hai thường ngồi kề bên nhau hàng giờ để ôn bài, chia nhau từng trang vở cũ, từng chiếc bút mòn ngòi, và lặng lẽ để thời gian trôi đi.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
/cắm cúi ngồi viết/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/lật sách liên tục/ Tim, hô hấp, phổi, … /lẩm bẩm/
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Anh đừng có lẩm bẩm như bị khùng nữa. /hơi cau mày/
Thỉnh thoảng, căn phòng nhỏ lại rộn tiếng cười trong một bữa “nhậu” cùng Nghị và Áng – hai cậu sinh viên năm ba ở lầu trên.
Gọi là nhậu cho sang, chứ thực ra chỉ có đĩa lạc luộc, chén trà đặc, và một chút ấm áp của tình bạn thời sinh viên nghèo.
Nghị
Nghị
Pháp /cầm đĩa lạc lên/ Lấy thêm xíu dưới bếp đi bé.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Hết òiii. /lắc đầu/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nào em mời anh một ly /nhấc ly trà bị sứt nhẹ ở vành lên/
Áng
Áng
/bật cười ha hả/ Chú đừng cố nói giọng miền Nam, nghe kỳ lém.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng hai anh đâu phải người nam … phải hổng?
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
/vỗ nhẹ đùi Dương/ Hai ảnh người miền trung.
Nghị
Nghị
/cười thầm/ Dương … chú mày mới đẻ ra hôm qua hẻ? Chi khờ zậy?
______________
Mọi thứ trôi đi như một vòng lặp yên bình, cho đến một buổi nhậu nọ. Áng, vì say trà, bỗng buột miệng nhắc đến Triệu – cậu sinh viên bằng tuổi họ – với giọng nửa châm chọc, nửa bỡn cợt. Nhưng trong tiếng cười gằn ấy lại phảng phất một nỗi buồn man mác, khiến căn phòng nhỏ phút chốc chùng xuống.
Áng
Áng
Năm đó … ức … thằng T-Triệu mà nghe tao … ức … t-thì đâu như này … /gục xuống/
Nghị
Nghị
Thằng Áng say trà rồi. Tau đưa nó dìa phòng nghe. /đỡ Áng lên/
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Zạ /quay sang nhìn Dương/ Khuya rồi, dìa phòng thôi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừm /đứng lên/
Quay trở lại với căn phòng chặt hẹp, Dương ngồi phịch xuống khiến chiếc giường vang lên tiếng cọt kẹt chói tai.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Dương ngủ trước đi. Em học xong rồi ngủ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Triệu là ai vậy Pháp?
Câu hỏi của anh khiến cậu khựng lại, quyển sách dày cộp trên tay rơi thẳng xuống đất, không may trúng chân cậu.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
A /giật bắn mình/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/đứng lên đỡ cậu ngồi xuống/ Ngồi yên! Để anh xem /năng nhẹ chân cậu lên/
Vậy là câu hỏi của anh về người bạn tên Triệu tạm thời bị lãng quên. Nhưng liệu cả ba có giấu được bí mật đang sắp bị phanh phui này mãi không?
END
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play