Khúc Nhạc Trong Khói Súng
Chapter 2: Âm Vang Từ Quá Khứ
Sau khi buổi diễn kết thúc...
Thuộc hạ của Dạ Hàn, Lục Thạch...
Anh ta buớc ra khỏi phòng trà đi cùng Dạ Hàn và Trần Kính về phòng riêng ở Dạ Lan Trà Quán...
Trần Kính mở cửa phòng...
Dạ Hàn không nói một lời cứ thế buớc vào...
Lục Thạch đứng với trách nhiệm là người bảo vệ nên đứng ngoài cửa canh chừng...
Anh đứng tựa lưng vào tuờng, tay cầm hột quẹt châm điếu thuốc...
Cất hột quẹt vào túi, anh hút một hơi thật sâu rồi nhả ra một làn khói trắng...
Hiện giờ trong đầu anh hiện lên những mảnh ký ức rời rạc...
Về tiếng hát từng gắn liền với một người trong quá khứ mà anh chẳng thể nhớ...
Lục Thạch
"Tại sao giọng hát đó nghe quen thuộc mà mình chẳng thể nhớ nổi người đó là ai"
Anh hút một hơi thật sâu rồi nhả khói...
Lục Thạch
"Những mảnh ký ức rời rạc... thật khiến người ta khó chịu"
Trong phòng riêng của Dạ Hàn...
Trần Kính rót trà đưa cho Dạ Hàn...
Dạ Hàn tay chống cằm, tay cầm lấy tách trà lắc nhẹ qua lại, như đang suy nghĩ việc gì...
Thẩm Dạ Hàn
Tôi muốn biết thêm về quá khứ của cô ca nữ Liễu Yên này
Trần Kính
Quá khứ của cô ta rất bí ẩn, tôi e là khó điều tra...
Vừa dứt lời ánh mắt của Dạ Hàn nhìn lên Trần Kính đang đứng...
Một ánh mắt lạnh lùng tức giận khiến người khác không dám nhìn thẳng...
Thẩm Dạ Hàn
Cậu cãi lệnh tôi sao?
Trần Kính
Tôi...tôi không dám
Trần Kính
Tôi cần thời gian để điều tra lai lịch quá khứ của cô ta
Thẩm Dạ Hàn
Miễn là điều tra ra, đi đi
Trần Kính cúi nguời rồi đi ra...
Dạ Hàn không nói một lời mặc kệ Trần Kính đã đi ra...
Tuy anh ta không xen vào nhưng ánh mắt lạnh thoáng qua, cho thấy anh biết nhiều hơn những gì anh thể hiện...
-----------------------------------------
Lục Thạch với thính giác nhạy bén đã nghe đuợc một vài chữ trong cuộc trò chuyện của Trần Kính và Dạ Hàn...
Lục Thạch
Anh Kính, anh đi đâu vậy?
Lục Thạch giả vờ không biết...
Trần Kính
Hả tôi đuợc công tử giao nhiệm vụ điều tra quá khứ của cô ca nữ Liễu Yên
Nghe xong Trần Kính gật đầu rời đi...
Lục Thạch
"Điều tra quá khứ của Liễu Yên..."
Lục Thạch chợt nhận ra điều gì liền chạy theo Trần Kính...
Lục Thạch
Anh Kính chờ tôi với!
Lục Thạch chạy lại khoác vai Trần Kính...
Trần Kính giật mình dừng lại...
Trần Kính
Cái cậu nhóc này!
Trần Kính
Làm giật hết cả mình
Lục Thạch
Anh Kính, vừa nãy anh nói, anh đi điều tra cô ca nữ Liễu Yên hả?
Trần Kính
Đúng vậy, mà có gì sao?
Lục Thạch
Chỉ là tôi cũng muốn đi theo hỗ trợ điều tra thôi
Trần Kính
Vậy còn công tử thì sao?
Lục Thạch
Ây da yên tâm cùng lắm về bị chửi xíu thôi
Trần Kính
Cậu càng ngày càng lớn gan
Lục Thạch
"Tất nhiên rồi, tôi phải lớn gan chứ"
Lục Thạch
"Phải đi theo, có khi mình sẽ nhớ đuợc gì đó"
Trong khi đó ở phòng riêng của Dạ Hàn...
Chờ không thấy phản hồi...
Không có phản hồi lần hai...
Dạ Hàn chau mày đứng lên đi về phía cửa...
Ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận...
Cùng lúc đó Tịnh Vân đi vào khu vực riêng gần gian phòng của Dạ Hàn...
Lúc này cô đã khoác lên mình một bộ suờn xám sẫm màu, khác với hình tuợng chiếc váy tỏa sáng trên sân khấu...
Tóc búi, phần mái luợn sóng ôm sát đầu kèm theo chiếc mũ bông hoa hồng, đội lệch...
Cô nhìn quanh cảm thấy không có ai...
Lâm Tịnh Vân
"Cuối cùng cũng có thể đi vào đây"
Lâm Tịnh Vân
"Nơi dành... là gian phòng của ông chủ"
Lâm Tịnh Vân
"Có thể mình sẽ biết đuợc chút sự thật nào đó"
Cô gần đi lại gian phòng của Dạ Hàn...
Lâm Tịnh Vân
"Thôi chết!! "
Cánh cửa phòng Dạ Hàn mở ra...
Dạ Hàn nhìn xung quanh, hành lang trống không, không một bóng nguời...
Dạ Hàn đảo ánh mắt lạnh lẽo vô cảm nhìn, rồi đóng cửa...
Lúc này Tịnh Vân mới xuất hiện sau chậu cây kiểng cao...
Lâm Tịnh Vân
"Hắn...hắn thật sự không thấy sao? "
Thẩm Dạ Hàn
Vậy mà trong hành lang lại xuất hiện một "con mèo"
Dạ Hàn đã thấy Tịnh Vân nhưng anh không vạch trần...
-----------------------------------------
Trần Kính và Lục Thạch dừng chân truớc một biệt phủ nhỏ...
Biệt phủ này vốn đã bị bỏ hoang lâu năm...
Trần Kính
Theo như lời nói của người dân gần khu vực này
Trần Kính
Họ đều nói gần đây có một khu biệt phủ bỏ hoang nhiều năm
Trần Kính
Chắc ở đây sẽ có manh mối quan trọng
Lục Thạch
"Biệt phủ này..."
Lục Thạch im lặng đảo mắt nhìn sơ toàn bộ...
Lục Thạch và Trần Kính buớc vào...
Trần Kính đi qua một phòng khác điều tra manh mối...
Lục Thạch
"Nếu nơi này không bị bỏ hoang"
Lục Thạch
"Thì chắc chắn sẽ là một biệt phủ ấm cúng"
Lục Thạch
"Màu sắc của gỗ và bức tuờng này... "
Lục Thạch chạm tay lên bức tuờng, tay anh vô tình lấy đi miếng bụi bám trên tuờng...
Chỗ đuợc lấy bụi ra hiện lên những dòng chữ mờ của con nít...
Lục Thạch
Dòng chữ của con nít?
Anh không thể đọc rõ đuợc là chữ gì...
Lục Thạch
Chắc chỉ là một dòng chữ nghịch ngợm vô nghĩa
Lục Thạch đi ra khỏi căn phòng đó...
Anh đi ra sân nhìn thấy ở phía cuối có một gian phòng khác...
Lục Thạch
Chỗ đó... hình như chưa kiểm tra
Phía truớc cân phòng là một sân vuờn nhỏ...
Tất cả các bông hoa của khu vuờn này đều đã héo mòn theo thời gian...
Trên sân rất nhiều lá cây khô rải đầy...
Đập vào mắt anh là một chiếc bàn thờ đuợc đặt giữa phòng...
Lục Thạch
Đây là phòng ngủ, tại sao lại có bàn thờ?
Anh nhìn thấy tấm hình đuợc đặt trong khung, nhìn kỹ thì tấm hình đã bị xé mất guơng mặt...
Nhìn vào lưu huơng, anh thấy tàn nhang rải đầy, nhan vẫn còn mới...
Lục Thạch
Nơi này có người sao?
Lục Thạch
Tấm hình này bị xé mắt một phần
Anh phát hiện bó hoa cúc đuợc đặt truớc tấm ảnh còn tuơi...
Lục Thạch
Hoa này còn rất mới
Lục Thạch
Chứng tỏ nơi này vẫn có người lui tới
Lục Thạch đi vào trong nhìn xung quanh...
Khi buớc vào anh vô tình giẫm phải một khung hình bị vỡ...
Anh nhìn vào thấy bên trong có một tấm hình...
Anh cẩn thận lấy tấm hình ra từ khung hình đã vỡ...
Ánh mắt anh đầy kinh ngạc một cặp phu thê và một cô con gái...
Tấm hình này còn rất mới...
Lục Thạch
Không thể nào...cô ấy đã...
Comments
🏮Mặc Nguyệt Thư Các📜🌻
Chỗ "tách ra" hình như tg viết thiếu phải hong "tách trà" mới đúng
2025-08-30
1
ꜰᴜ
Ê bìa tên chap mà đẹp quá má =))
2025-08-23
2
🍋🟩$_Chanh_$🍋🟩
hiền dữ theo tu bt á, là ko hiền z :> vẫn là câu quen thuộc của tổng tài
" Tôi cho cậu 3 tiếng "
hè hè tronl tronl
2025-08-29
1