Tôi bệnh hoạn đấy anh làm gì được tôi nào?/lau nhẹ khóe môi/
Nguyễn Thanh Lâm
*chó hay gì mà đi cắn người*
Lý Vương Thuyên
Anh có thể hận tôi cả đời
Lý Vương Thuyên
Nhưng đêm nay…
Hắn chặn môi anh, nghiền nát mọi phản kháng mọi phản kháng còn sót lại
Lý Vương Thuyên
anh sẽ là của tôi
————————
Mồ hôi rịn trên thái dương, cơ thể Thanh Lâm run bần bật, chẳng còn hơi sức để chống cự. Hơi thở dồn dập biến thành những tiếng nấc nghẹn, mắt đỏ hoe, lệ còn chưa kịp khô đã bị hơi nóng cơ thể kẻ kia thiêu đốt.
Vương Thuyên buông tay, nhưng chỉ để trượt xuống ôm gọn lấy eo anh, ghì chặt như muốn ép nhập cả hai thành một
Lý Vương Thuyên
Đấy… ngoan thế này không tốt hơn sao?
Hắn cúi sát, giọng khàn khàn, cười nhạt
Lý Vương Thuyên
Gào khản cả cổ thì ai nghe thấy ngoài tôi?
Thanh Lâm muốn quay mặt đi, nhưng bàn tay lạnh lẽo của hắn lại nâng cằm, buộc phải đối diện. Ánh mắt Vương Thuyên đen đặc, không còn ranh giới của người tỉnh táo
Lý Vương Thuyên
Sao? hận tôi à/nhẹ giọng nói/
Hắn hỏi, nhưng ngón tay lại vẽ vòng lơ đãng trên bờ ngực bầm tím của anh
Lý Vương Thuyên
Càng hận tôi càng thích
Lý Vương Thuyên
Càng giãy giụa…càng làm tôi muốn giữ anh lại
Vương Thuyên nghiêng đầu, hôn mạnh lên vết máu còn loang lổ ở cổ anh, mùi tanh ngọt hoà vào mùi rượu nồng hắc
Lý Vương Thuyên
Đừng mơ rời đi
Lý Vương Thuyên
Kể cả khi anh có phải bò,có phải khóc,có phải gãy nát…thì anh vẫn phải nằm trong vòng tay tôi
Trong căn phòng tối, tiếng gió ngoài khung cửa bị nuốt chửng bởi tiếng thở nặng nề.
Và giữa bóng đêm, chỉ còn lại một sự thật: Thanh Lâm từ giây phút này… không còn là của chính mình nữa
Comments
౨ৎVõ Minh Ân✩
1 cà phê với 1 bông ạaa
2025-08-22
1
●☆Cá☆●♡
1 bông cọu nhé
2025-08-23
0