[ Rhycap ] Người Đi Kỉ Niệm Ở Lại
Đồng Xanh Hữu Duyên
Chiều tà buông xuống, cánh đồng trải dài như tấm thảm vàng óng, gió nhẹ thổi làm sóng lúa nghiêng nghiêng rì rào.
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả chân trời, phản chiếu lên những giọt mồ hôi còn vương trên trán người nông phu.
Đàn cò trắng chấp chới bay về tổ, để lại phía sau là tiếng sáo diều vi vu hòa cùng nhịp bước chậm rãi của quê hương.
Cậu Ba xuất hiện trên bờ ruộng , dáng vẻ nổi bật đến mức khó ai có thể lẫn vào đám đông nông phu đang làm việc.
Trên người cậu là bộ áo dài gấm xanh thêu chỉ bạc , hoa văn rồng phượng tinh xảo óng ánh dưới nắng chiều.
Chiếc khăn xếp đen đội ngay ngắn trên đầu càng làm gương mặt trắng trẻo , thanh tú của cậu thêm phần quý phái.
Đôi hia da bóng loáng bước trên bờ ruộng còn ẩm ướt , dính bùn nhưng vẫn giữ vẻ kiêu sa.
Trên tay cậu đeo một chiếc nhẫn ngọc nhỏ , sáng lấp lánh mỗi khi cử động
Giữa cánh đồng giản dị , dáng hình ấy như một vệt sáng khác biệt , vừa lạ lẫm vừa cao sang.
Người dân gặt lúa từ xa nhìn lại cũng phải thì thầm: “Cậu Ba nhà Hội Đồng kìa…”
Cậu Ba , bước đi trên bờ ruộng, bùn đất lấm lên đôi dép cỏ, nhưng dường như cậu chẳng bận tâm.
Cảnh đồng quê thanh bình khiến lòng cậu nhẹ nhõm lạ thường
Bất chợt , nơi cuối ruộng , một bóng người nổi bật trong nắng chiều.
Đó là một chàng trai đang gánh lúa, vai trần rắn chắc, từng bước chắc nịch trên nền đất mềm.
Nam nhân ấy nổi bật giữa cánh đồng chiều. Không như bao trai quê rám nắng, anh lại sở hữu làn da trắng mịn, tựa ánh trăng non rơi xuống nơi đồng nội.
Nắng vàng phủ lên người, thay vì làm sạm, lại càng làm nước da ấy thêm trong trẻo, sáng bừng như thứ ngọc ngà trời ban.
Gương mặt thanh tú với sống mũi cao , đôi mày cong tự nhiên , khóe môi hồng nhạt như điểm chút sắc đào.
Tóc đen mềm rũ xuống trán , vương hơi ẩm của mồ hôi nhưng chẳng làm mất đi vẻ tinh khiết
Nam nhân ấy đang cúi gánh lúa, vài giọt mồ hôi rơi xuống nền đất ẩm. Đến khi gánh xong , anh ngẩng đầu lên – và khoảnh khắc ấy , ánh chiều rực rỡ như dồn hết về phía anh.
Khoảnh khắc ấy , ánh mắt hai người gặp nhau.
Hoàng Đức Duy
Dạ con chào Cậu Ba // cười , cúi đầu //
Duy sinh ra trong một gia đình nghèo khó , nhưng lại sở hữu vẻ đẹp rực rỡ và cuốn hút đến lạ.
Ánh mắt trong trẻo, nụ cười duyên dáng khiến bao chàng trai phải thầm thương trộm nhớ.
Dù cuộc sống thiếu thốn , em vẫn tỏa sáng như vì sao giữa đêm tối , là minh chứng rằng nhan sắc và khí chất không hề bị ràng buộc bởi cảnh nghèo.
Nhan sắc ấy được coi là " vạn người mê "
Nụ cười ấy mong manh, vụng về đến lạ, khiến cậu Ba thoáng sững người.
Giữa bao vàng óng của đồng lúa, gương mặt ấy bỗng trở thành điểm sáng duy nhất, khắc sâu vào tim cậu từ giây phút
Hoàng Đức Duy
Ờm.. Cậu Ba ra đồng coi lúa hả Cậu !?
Một người quyền quý giấu mình trong bình dị , một người dân quê thật thà giữa mênh mông lúa biếc.
Trái tim cậu Ba khẽ rung lên, như thể số phận đã sắp đặt để hai con đường ấy giao nhau…
Cậu Ba thoáng giật mình , không ngờ bị bắt gặp đang nhìn chăm chú.
Cậu khẽ chỉnh lại vạt áo gấm, cố giữ giọng điềm tĩnh nhưng nơi khóe môi lại lộ chút lúng túng
Nguyễn Quang Anh
Ờ... Ừ tao chỉ muốn ra đây xem thử… gió đồng , lúa xanh thế nào thôi.
Cậu Ba khẽ bước xuống gần mé ruộng , đôi mắt vẫn không rời gương mặt trắng trẻo đang vương nụ cười kia.
Một thoáng im lặng , rồi cậu lên tiếng , giọng chậm rãi
Nguyễn Quang Anh
Nhà… nhà mày ở đâu? Tao chưa từng thấy mày ngoài đồng.
Nam nhân kia hơi ngập ngừng , đưa tay lau mồ hôi trên trán , giọng trầm ấm mà chân chất
Hoàng Đức Duy
Dạ , nhà con ở xóm Đông , cuối con đường đất.
Hoàng Đức Duy
Ngày thường con cũng hay ra đồng phụ cha.
Cậu Ba gật nhẹ , ánh mắt chợt mềm xuống. Sau một thoáng do dự , cậu lại hỏi tiếp , giọng nhỏ đi như sợ gió đồng nghe thấy.
Nguyễn Quang Anh
Vậy mày tên gì ..?
Nam nhân ấy thoáng nhìn thẳng vào mắt cậu Ba , rồi cười nhẹ , nụ cười ngập ngừng nhưng ấm áp.
Hoàng Đức Duy
Dạ con tên Hoàng Đức Duy.
Khoảnh khắc ấy , trái tim cậu Ba đập nhanh hơn thường lệ , tựa như cái tên kia đã khắc sâu vào lòng mình.
Hoàng Đức Duy
// cười ngập ngừng // Mà chắc Cậu Ba không quen với cảnh đồng ruộng này đâu nhỉ.
Nguyễn Quang Anh
// thoáng lúng túng // Ờm đúng thì không quen. Nhưng tao thấy dễ chịu hơn chốn đường nhiều.
Hoàng Đức Duy
// ngạc nhiên // " Cậu Ba mà cũng thấy dễ chịu ở đồng quê sao. "
Nguyễn Quang Anh
// nhìn xa // " bởi vì lần này tao gặp được 1 người đặc biệt. "
Comments