[DuongHung] Mùa Hè Dưới Cơn Mưa Vàng
CHAP 3 : KHOẢNG CÁCH DẦN THU HẸP
Lê Quang Hùng
*Mẹ kiếp… sao anh lại ngồi gần tôi thế này… tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực*
Trần Đăng Dương
❄️"Cậu làm gì mà cứ nhìn tôi như sắp chết vậy?"
Lê Quang Hùng
Ơ… không… em… chỉ đang… làm bài thôi mà…
Đúng là ngốc… tim mình đập nhanh đến mức tưởng như sẽ bật ra khỏi lồng ngực. Mẹ kiếp, cái giọng lạnh lùng này vẫn khiến tôi muốn phát điên
Lê Quang Hùng
Anh… em… em có thể hỏi anh một chuyện được không~~
Trần Đăng Dương
❄️ Hỏi gì?
Lê Quang Hùng
*Chết tiệt… cứ nhìn thẳng mặt anh… tôi không dám thốt ra, nhưng muốn anh nghe…*
Lê Quang Hùng
Anh… sao anh không… cười với em nhiều hơn nhỉ…
Trần Đăng Dương
/Cười khẩy/ Cười với cậu? Tôi cười rồi còn đâu, nhưng cậu toàn nhìn tôi như sắp tan ra ấy
Lê Quang Hùng
*Mẹ kiếp… sao tôi vừa muốn chửi bậy vừa muốn ôm anh thế này…*
Lê Quang Hùng
Ừ… nhưng em muốn… được thấy anh cười nhiều hơn, dù chỉ một chút thôi…
Trần Đăng Dương
//nhướn mày// Chỉ một chút à? Được thôi… nhưng đừng tưởng tôi sẽ mềm lòng quá nhiều
Lê Quang Hùng
*Trời ơi… vừa vui vừa lo… mắt anh chạm mắt tôi, tim tôi như muốn nổ tung…*
Lê Quang Hùng
Em… em biết rồi… em không dám… à không… muốn phiền anh quá
Khoảng lặng. Mưa ngoài hiên nặng hạt, ánh đèn vàng phản chiếu lên mặt bàn, Hùng cúi đầu, hồn rối bời. Dương đặt tay lên ly cà phê, lướt qua tay Hùng một cách vô tình nhưng ấm áp
Ôi mẹ kiếp… anh ấy… Dương… đang dần mở lòng. Tôi vừa muốn hét lên vừa muốn khóc. Mỗi lần ánh mắt anh chạm tôi, tim tôi lại loạn nhịp. Tôi biết, nếu tôi bước thêm một bước gần hơn, sẽ bị cuốn sâu hơn… nhưng mẹ kiếp, tôi sẵn sàng. Anh vừa cà khịa, vừa… quan tâm, vừa lạnh vừa ấm… cái kiểu khiến tôi vừa bực vừa say mê. Tôi muốn nũng nịu, muốn chọc ghẹo, muốn chửi tục… tất cả chỉ để được gần anh, để cảm giác này không bao giờ kết thúc
Trần Đăng Dương
❄️ /Nhướng mày/ Cậu vẫn ngốc như ngày đầu gặp tôi, nhưng… đôi khi cũng… dễ thương thật
Lê Quang Hùng
*Đúng rồi… đôi khi dễ thương… mẹ kiếp… tôi muốn hét lên vì hạnh phúc…*
Lê Quang Hùng
Em… em sẽ… cố gắng không ngốc nữa
Hai người tiếp tục ngồi bên nhau, tiếng mưa rơi đều đều, tim Hùng loạn nhịp, ánh mắt Dương dịu dàng hơn trước, khoảng cách dần thu hẹp
Comments