Chương 2 – Không Mang Ô

Trời Sài Gòn chạng vạng.
Mưa không còn nặng hạt, nhưng vẫn rả rích.
Như thể đang kể lể một câu chuyện lâu năm chưa dứt.
Đặng Thành An ngồi ở quán cà phê đối diện hồ, nơi vụ án vừa được niêm phong xong chưa đầy một tiếng.
Cà phê đen đặc, chưa thêm đường, lạnh và đắng.
Giống như tâm trạng của chính cậu.
Cậu nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.
Bức ảnh cậu vừa chụp ở hiện trường – bàn tay người phụ nữ đặt lên ngực..
Cánh hoa sen trắng đọng nước mưa, và dòng chữ mờ trên thư tay – nằm cạnh một bức ảnh cũ đã úa màu..
Mẹ cậu..
Đặng Thị Ngọc Mai, mặc áo dài trắng, cười nghiêng đầu trong vườn sen.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
"Là trùng hợp...?"
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
"Hay… ai đó đang gửi tín hiệu cho mình?"
Mười ba năm....
Đã mười ba năm kể từ ngày mẹ cậu mất.
Không một dấu vết.
Không một lời từ biệt.
Không một tang lễ để khóc trọn.
Chỉ có một cánh sen gài trong cuốn nhật ký còn dang dở.
Và một cậu nhóc chưa bao giờ dám chấp nhận rằng mẹ nó đã mất..
An uống một ngụm đắng.
Ký ức nhói lên như gai sen.
______
Bên kia đường.
Nguyễn Quang Anh ngồi trong xe cảnh sát, cũng đang nhìn ra hồ.
Đội pháp y báo về - nạn nhân chết do ngạt nước, không có dấu vết trói, không bị đánh thuốc mê – hoàn toàn tỉnh táo lúc 𝖈𝖍𝖊̂́𝖙.
Không có dấu hiệu của vật lộn...?
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Tự tử sao?
Quang Anh lẩm bẩm.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Nhưng sao lại sắp đặt như vậy để làm gì?
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Và tại sao lại có thư tay viết vội đó?
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Haizzz...anh thấy rồi đó.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Mọi thứ quá hoàn hảo..
An xuất hiện bên cửa xe, như thể đọc được suy nghĩ của anh.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Tôi không có gọi cậu tới.
Quang Anh khẽ cau mày.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Hứ...tôi cũng chẳng chờ ai mời.
An tựa vai vào cửa xe, nhìn qua cửa kính mờ hơi nước.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Có người đang cố tình dựng nên một câu chuyện…
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Và tôi nghĩ đó là người quen với mẹ tôi.
Quang Anh quay lại.
Lần đầu tiên, anh thấy trong đôi mắt kiêu kỳ kia có chút gì run rẩy.
Vụ này không đơn giản là một 𝖝𝖆́𝖈 𝖈𝖍𝖊̂́𝖙 ở hồ sen.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Anh có thấy cánh sen không?
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đó không đơn giản là sen rụng – mà là sen được chọn.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Cậu nói mẹ cậu cũng mất tích giống như thế à?
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Gần giống...
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Cậu bao nhiêu tuổi?
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Hai mươi ba.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Vậy lúc đó cậu bao nhiêu tuổi?
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Chín tuổi rưỡi.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Ha... có vụ chín tuổi rưỡi nữa cơ.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Hứ..kệ tôi.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Nói cho anh biết trí nhớ tôi tốt lắm.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Nhớ cả gió, mùi bùn, màu áo bà mặc....
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Tôi cũng sẽ không quên được...
Quang Anh nhìn An kỹ hơn.
Cậu trai này nói chuyện không giống người bình thường chút nào.
Cứ như trộn giữa thư sinh với người từng chịu tổn thương, và bọc bên ngoài bằng một lớp chanh chua.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Cậu định điều tra một mình à?
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Nếu anh muốn giúp, tôi không từ chối đâu.
Quang Anh phì cười.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Cậu lạ thật đấy.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Mới gặp lần đầu đã đâm đầu vào án 𝖒𝖆̣𝖓𝖌.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Tôi chưa rõ cậu là nạn nhân, kẻ tình nghi, hay… đồng nghiệp?
An nhìn anh, cười mỉa.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Hơ...tôi là người sống sót.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Sống sót khỏi cái gì?
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Một câu chuyện mà người khác đã cố kết thúc hộ tôi.
Họ đứng cạnh nhau, im lặng một lúc lâu.
Mưa lất phất rơi trên vai áo.
Quang Anh đưa mắt sang.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Không mang ô à?
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Không, tôi ghét ô lắm.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đứng dưới mưa như này mới nhớ mình còn sống...
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Ha.. đồ điên:)))
____
Đêm ấy, Quang Anh về đến nhà muộn.
Nhưng thay vì tắm rửa như thường lệ, anh ngồi lại rất lâu, mở điện thoại tìm cái tên...
“Đặng Thị Ngọc Mai – mất tích 2012 – vụ án không lời kết.”
Còn An, khi trở về căn phòng nhỏ lặng lẽ, lấy ra từ ngăn tủ chiếc hộp cũ – trong đó có một cuốn nhật ký bọc nhung.
Bên trong, dòng chữ cuối cùng của mẹ cậu viết..
"Nếu một ngày mẹ không về, đừng khóc. Hãy tìm sự thật, An của mẹ."
_____
ʏᴜʀɪɴ 𝖒𝖊̂ 𝘊𝘢𝘰 Đồ💐
ʏᴜʀɪɴ 𝖒𝖊̂ 𝘊𝘢𝘰 Đồ💐
Téo teo tèo téo, teo tèo teo téo teo teo~~
ʏᴜʀɪɴ 𝖒𝖊̂ 𝘊𝘢𝘰 Đồ💐
ʏᴜʀɪɴ 𝖒𝖊̂ 𝘊𝘢𝘰 Đồ💐
Lắp bộ não của conan vào thoiii
ʏᴜʀɪɴ 𝖒𝖊̂ 𝘊𝘢𝘰 Đồ💐
ʏᴜʀɪɴ 𝖒𝖊̂ 𝘊𝘢𝘰 Đồ💐
24/49🌹

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play