Chap 4: Khoảng Trời Bình Yên

Mùi bánh mì nướng lan tỏa khắp căn bếp khi Duy cúi xuống lấy lọ mứt dâu trong tủ lạnh
Ánh nắng buổi sáng hắt qua cửa kính, nhuộm màu vàng lên chiếc áo phông rộng thùng thình cậu đang mặc
Là áo của Quang Anh, tay dài quá phải xắn lên mấy nếp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhìn gì vậy?
Duy quay lại, bắt gặp ánh mắt anh dán chặt vào mình từ đầu đến giờ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhìn vợ anh
Quang Anh nhún vai, đáp tỉnh rụi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh thôi ngay cái kiểu gọi ấy đi
Cậu lườm, đôi má đỏ nhạt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hôm qua anh nói chơi thôi mà…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai nói chơi?
Anh tiến lại gần, vòng tay ôm lấy eo cậu từ phía sau
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh cầu hôn thật đấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em còn nói ‘vâng’ rõ to mà
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh
Duy hơi giật mình, ngước nhìn anh qua vai, hơi ấm từ vòng tay khiến tim cậu đập nhanh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Buông ra để em quét mứt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh định để cháy bánh à?
Quang Anh không trả lời, chỉ khẽ cúi đầu, cằm tựa lên vai cậu, mùi hương quen thuộc vương trong hơi thở
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Để cháy thì nướng cái khác
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng em thì anh không muốn để mất lần nào
Duy cắn môi, giả vờ nghiêm giọng để che đi cảm giác tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh… nói mấy câu này hoài không chán à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì nói bao nhiêu cũng không đủ
Anh mỉm cười, rồi mới chịu thả cậu ra
Cả hai ngồi vào bàn, Duy nhón miếng bánh mì, cắn một góc rồi nhíu mày
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngọt quá
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Để anh thử xem
Quang Anh nghiêng người, bất ngờ ngậm lấy phần bánh trên tay cậu, để môi lướt nhẹ qua ngón tay mảnh khảnh
Duy giật mình, rụt tay lại, mặt đỏ đến tận mang tai
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh… anh làm cái gì thế?!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Kiểm tra độ ngọt
Anh nhún vai, ánh mắt tinh nghịch
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừm… ngọt thật
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng vẫn không bằng em
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh!
Duy kêu khẽ, nhưng ánh mắt ánh lên tia sáng, nửa ngại ngùng nửa hạnh phúc
Không khí bữa sáng đầy tiếng cười, giản đơn nhưng ấm áp như một gia đình nhỏ mà cả hai đều từng mơ về
Duy nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Nếu cứ thế này mãi… thì tốt biết bao*
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như lời ước..
Điện thoại Quang Anh rung lên trên bàn
Anh liếc nhìn, định bỏ qua, nhưng dòng tên hiện trên màn hình khiến đôi mắt anh tối lại: Mẹ
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Quang Anh, cuối tháng này về nhà đi
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mẹ đã nói chuyện với gia đình bên kia rồi, con gái họ tốt lắm
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Con đừng để họ đợi lâu
Nụ cười trên môi anh khựng lại trong thoáng chốc
Ngón tay anh siết chặt chiếc điện thoại, mắt tối đi, như có một cơn gió lạnh len vào căn bếp đang ngập nắng
Duy vẫn vô tư, không để ý, chỉ cúi đầu cắn thêm một miếng bánh mì, giọng lí nhí
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh… sao tự nhiên im lặng vậy?
Quang Anh ngước lên, nở một nụ cười gượng, giọng trầm hơn trước
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không có gì… Em ăn đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngoài cửa sổ, ánh nắng vẫn rực rỡ, nhưng trong mắt Quang Anh, một đám mây đen vừa âm thầm kéo đến.
_______
Sau khi ăn sáng xong, căn bếp trở lại sự gọn gàng quen thuộc
Hương thơm từ tách cà phê còn vương trong không khí
Hòa cùng ánh nắng sớm chiếu qua khung cửa kính lớn khiến mọi thứ như được nhuộm một lớp màu ấm áp
Duy thu dọn bát đĩa, khẽ huýt sáo vài giai điệu quen thuộc, còn Quang Anh thì tựa vào khung cửa
Hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lười biếng dõi theo từng cử chỉ của cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em làm gì mà vui thế?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trông giống như vừa trúng số
Giọng anh khàn khàn, pha chút trêu chọc
Duy nghiêng đầu, đôi mắt cong cong khi quay lại nhìn anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải trúng số
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mà là… hạnh phúc thôi
Câu trả lời giản đơn nhưng khiến ngực Quang Anh nhói lên một nhịp, vừa dịu dàng vừa đầy nặng trĩu
Anh bước chậm tới, vòng tay ôm lấy eo Duy từ phía sau, cằm đặt nhẹ lên vai cậu
Cả người Duy khẽ run, nhưng không né tránh
Trong khoảng lặng ấy, tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường bỗng trở nên rõ ràng hơn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh nghĩ mình sẽ quen được việc này mất một thời gian
Quang Anh khẽ nói
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quen việc gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quen việc… mỗi sáng được ôm em như thế này
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và mỗi tối được ngủ cạnh em
Duy bật cười khúc khích, tay vẫn không ngừng lau chiếc đĩa cuối cùng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh nói cứ như thể chúng ta mới bắt đầu ấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rõ ràng hôm qua còn bàn về đám cưới linh đình cơ mà
Quang Anh xoay người cậu lại, để đối diện với ánh nhìn sâu hun hút của anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì anh sợ… những thứ đẹp đẽ này sẽ biến mất
Anh nói khẽ, như lời thú tội

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play