Cung điện về đêm tĩnh mịch. Ngọn nến trong đại điện hắt bóng lung linh trên tường, phản chiếu dáng ngồi nghiêm nghị của bậc quân vương. Quang Anh – người nắm thiên hạ trong tay – lại chẳng rời mắt khỏi “kẻ lạ mặt vừa mới bắt được ban chiều”
Người ấy bị lính áp giải vào, tay bị trói, nhưng dáng đi vẫn ngẩng cao đầu, đôi mắt sáng như muốn nói rằng:
Hoàng Đức Duy
“Tao không sợ.”
Nguyễn Quang Anh
//Hạ giọng trầm lạnh//Lui hết ra ngoài!
Đám thị vệ nhìn nhau, nhưng vẫn tuân lệnh, lần lượt rời khỏi đại điện. Cánh cửa khép lại, trong cung chỉ còn lại hai bóng người – vua và kẻ lạ mặt!
Không khí trở nên căng thẳng lạ thường. Quang Anh dựa lưng vào long ỷ, đôi mắt đen sâu như vực thẳm nhìn thẳng vào Duy.
Nguyễn Quang Anh
Ngươi… là ai? Vì cớ gì dám lén lút trong khu rừng gần biên giới, còn cả gan nói ra những lời ngông cuồng trước mặt trẫm?
Hoàng Đức Duy
//Thoáng giật mình// “Trẫm”? “Ngông cuồng”? Má ơi, đây đâu phải cosplay phim cổ trang nữa đâu, là thật rồi! Nhưng lỡ rồi thì cũng phải diễn cho tới cùng!
Hoàng Đức Duy
//Hít một hơi, mỉm cười// Tao… à không, tớ… chỉ là một người lạc đường thôi...
Nguyễn Quang Anh
//Nhíu mày// Người lạc đường nào lại ăn nói kỳ quặc như ngươi? Cách dùng từ của ngươi… khác lạ.
Hoàng Đức Duy
//Cười khẩy// Thì nói chuyện chút cho vui, chứ suốt ngày “thần với trẫm” nghe mệt muốn chết..
Nguyễn Quang Anh
//Khẽ nghiêng người về phía trước, mắt nheo lại// Ngươi dám… buông lời bất kính với trẫm!?
Hoàng Đức Duy
Ủa zalo? //Duy bật miệng, quên mất bản thân// Nói chuyện chi căng vậy, bình tĩnh ông ơi...
Căn điện lặng đi vài giây. Ngọn nến rung rinh như muốn phụ họa cho sự ngỡ ngàng. Quang Anh hơi sững lại, lần đầu tiên trong đời không hiểu một câu người khác vừa nói.
Nguyễn Quang Anh
“A… lô”? “Ông ơi”? Đó là thứ ngôn ngữ gì?
Hoàng Đức Duy
//Chột dạ, liền lấp liếm// À… đó là tiếng địa phương. Ở chỗ tao… à quên, ở chỗ tớ người ta hay nói vậy.
Nguyễn Quang Anh
//Gõ nhẹ ngón tay xuống tay vịn long ỷ, trầm giọng//Ngươi có biết nếu không nói rõ thân phận, trẫm có thể xử ngươi tội chết ngay bây giờ?
Hoàng Đức Duy
//Rùng mình, tim đập mạnh// *Chết thật, ông này nói làm là làm liền… nhưng mà, ổng đẹp trai ghê…*
Hoàng Đức Duy
Liếc nhìn gương mặt uy //nghi kia, rồi bật cười// Nè, dọa chết người ta hả? Nhưng mà tớ nói thiệt, nhìn cậu… à nhầm, nhìn bệ hạ mặt đỏ đỏ rồi đó nha!
Quang Anh khựng lại, bất giác chạm tay lên má mình. Rõ ràng không hề đỏ, vậy mà cái kẻ vô lễ này lại dám…
Nguyễn Quang Anh
To gan! //đứng bật dậy, áo bào đen phất mạnh//
Nguyễn Quang Anh
Ngươi coi thường trẫm sao?
Hoàng Đức Duy
//Bị khí thế ấy ép lùi lại một bước, nhưng rồi bặm môi, giọng thách thức// Ờ thì…coi thường chút xíu thôi, chứ đâu nhiều...
Không khí căng như dây đàn. Một bên là bậc đế vương quyền uy, một bên là kẻ lạ miệng lưỡi lanh lợi, không hề biết sợ hãi.
Ánh mắt Quang Anh lóe lên tia thích thú khó tả. Từ trước tới nay, chưa từng có ai dám nói chuyện với mình như vậy. Trong lòng bỗng dấy lên chút tò mò: rốt cuộc kẻ này là thần thánh phương nào?
Nguyễn Quang Anh
//Tiến lại gần, dừng ngay trước mặt Duy, khoảng cách chỉ còn một gang tay// Ngươi tên gì?
Hoàng Đức Duy
//Thoáng do dự, rồi buột miệng// Tao… ờ… Hoàng Đức Duy
Comments