[Fanfic Tokyo Revengers] Inside
Chapter 2
Tachibana Hinata
*Rũ nước mưa khỏi dù, sau đó thu dù lại.*
Sin
*Mở cửa rộng ra.* Vào trong đi.
Sin
Sao không đợi hết mưa hẳn đến? Hẹn sáng không được thì hẹn chiều-
Sin
*Khựng lại, nhìn chiếc xế hộp nhỏ của Hina ở trong sân.*
Chắc nó bất ngờ lắm, mọi khi Hina chỉ đi xe đạp, không thì tàu điện ngầm, còn siêng đột xuất thì sẽ lội bộ qua khu nó ở.
Giờ thì có lẽ từ hai chữ "bạn thân", nó nên dần tập quen với việc gọi Hina là "phú bà" đi.
Tachibana Hinata
Mới tuần rồi đó, nhắn khoe rồi mà cậu seen không rep đó..
Tachibana Hinata
*Trề môi.* "Phải" là sao? Sin phải đi với Hina chứ.
Tachibana Hinata
Có xe rồi, cứ đúng giờ hẹn là Hina qua đèo đi.
Tachibana Hinata
Không có tìm cớ hủy hẹn nữa nghen.
Cứ phải gọi là “Miệng hẹn tay quên”.
Không thì “Khất lần khất lữa”.
Luôn sẽ có một thành tố như vậy bên trong một đôi bạn thân, hoặc một nhóm bạn chơi lâu năm với nhau.
Hẹn nó thì khó. Hẹn được thì một là đến muộn, hai là lấy đại cái cớ nào đó để quỵt hẹn.
Ai chứ thằng Sin nó là bậc thầy trong ngành "quỵt hẹn học".
Đâu phải kiểu "lần đầu làm chuyện ấy", nó làm chuyện ấy cũng vô số lần rồi, Hina cũng chỉ là một trong những nạn nhân của tên trap boy này thôi.
Chỉ là hẹn đi uống nước với nhau thôi, dăm ba phút lại về nhà, nhưng mà Hina đôi lúc cứ ngỡ mình đang bị trêu đùa "tình cảm" ấy.
Sin
*Thở dài.* "Thế là lại mất một buổi lương.."
Nó không giống loại người lỡ hẹn vì lười, hay chỉ đơn giản vì cần ngủ trong ngày.
Nó lỡ hẹn 100% là do bận đi làm thêm ở các nơi.
Cái nghèo vả chết thú vui thường thức.
Đi uống trà đôi khi cũng là quá xa xỉ với một kẻ nghèo khổ như nó.
Tachibana Hinata
*Nhéo má Sin.* Nghe cứ như bị ép ấy..
Tachibana Hinata
Mau cái chân lẹ cái dò lên nha, Hina ra xe đợi trước.
------------------------------------------
Từ trong xe nhìn ra, con đường trải dài thẳng tắp mà vắng lặng đến lạ; hàng cây ven lề lay nhẹ theo gió, vài vệt nắng bạc chiếu xuống mặt đường ẩm còn sót lại dấu mưa, khiến khung cảnh như trôi chậm hơn thường ngày.
Bên ngoài chỉ còn vài chiếc xe lạc lõng lướt qua, để lại khoảng trống kéo dài vô tận.
Những hạt mưa mỏng rơi nghiêng, trượt dài trên kính xe, gom lại thành vệt trong suốt rồi vỡ tan như chưa từng hiện hữu.
Từ bên trong xe, Sin nó nhìn mưa rơi, lăn dài trên kính, cảm giác như đang ngồi giữa một thế giới bị ngăn đôi.
Ngoài kia xô bồ những đám người chen nhau tránh mưa, đường phố ướt át, còn bên trong không giang xe lại tĩnh lặng vô cùng, chỉ có mình với những suy nghĩ vô định vô thức ùa về.
Tachibana Hinata
*Lái xe vào chỗ đậu gần đó.* Im ắng quá nha, bận nghĩ về bé nào hả?
Sin
Làm gì có ai để ý tui bà ơi.
Tachibana Hinata
Sao lại không? Là do người ta chưa thổ lộ thôi mà ha.
Giờ thì Sin là kẻ bồn chồn nhất trong cái xe này, nó muốn được về nhà mau, được thì có lẽ nó sẽ đi gia sư cho thằng bé gần trọ của nó vào chiều nay nếu mẹ cậu bé bận ra ngoài.
Gì chứ đồng tiền là tất cả.
Và vì một chuyện khác nữa. Nói ra hơi vi diệu quá thể, nhưng nó lo rằng hôm nay sẽ gặp phải điềm gở.
Nhưng mà Hina đã giữ nó ở lại cạnh cô ấy từ lúc trời hãy còn mưa to gió lớn đến tận lúc cây cỏ khô quéo vì cô nắng cướp đất diễn của anh mưa, chưa định thả tự do cho nó sao?
Ấy mà cũng không nên, nó cũng cố gắng đẩy công việc sang một bên cả buổi sáng nay để thỏa mãn Hina rồi còn gì.
Cũng cố mà quên đi cái vụ tối hôm qua.
Nội trong một buổi sáng, nào là giúp Hina lựa váy trong cửa hàng quần áo, nào là cùng Hina ăn bánh và uống trà ở quán cà phê mèo mới mở gần đó,...
Sin
*Đột ngột cảm thấy bất an.* À..hay là mình về đi, Hina.
Tachibana Hinata
Hửm? Sao phải vậy? Đang định đi thêm đó.
Tối hôm qua nó đã thấy trước điềm gở rồi, dây chuyền bạc Hina tặng nó bị đứt làm đôi dù dùng chưa đầy 3 năm.
Không, chắc chắn không phải hàng giả đâu.
Vấn đề nằm ở chỗ là lý nào lại vậy? Sin cũng thuộc tuýp người "có thờ có thiêng, có kiêng có lành", con người nó tự khắc bồn chồn lo lắng từ hôm qua tới tận bây giờ.
Chẳng lẽ lại chết một lần nữa-
Sin
*Lắc đầu, nhăn nhó.* "Không! Nghĩ xui xẻo quá."
Tachibana Hinata
Hả? Sin từ chối Hina hả?
Sin
À không! Sin đang nghĩ vụ khác...
Tachibana Hinata
Vậy có để ý câu nói của Hina hông đó?
Tachibana Hinata
Cậu thật sự chẳng thay đổi mấy..vẫn cứ vô tâm thế thôi.
Hử? Gì vậy? Mọi khi Sin vẫn thế mà, sao nay tự nhiên Hina "cảm xúc" quá vậy? Nó dù có quỵt hẹn thì cứ cách vài hôm lại mua nước ship qua nhà Hina mà.
Sinh nhật Hina nó không quên, quà cáp không thiếu gì.
Tới dịp lễ, dù bận mấy cũng ráng mặt Yukata đi chơi với Hina.
Nó chỉ có mỗi tội là hủy hẹn thôi, dù đúng là nó cũng biết nó khốn nạn ở điểm đó. Cơ mà rõ là Hina rành nó chín câu, nó thậm chí luôn thẳng thắn nói rằng nó bận ca làm việc ở đó, khi nào, làm gì.
Là do nó lỡ bỏ xót, hay đôi khi nó có chú ý nhưng lại chú ý sai ý?
Tachibana Hinata
Cậu vẫn không hiểu hả?
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Hinata quay đầu, mắt long lanh như soi vào một khoảng xa xăm. Trong lòng cô, có những điều đã cất giữ quá lâu, tưởng như vĩnh viễn không cần mở ra. Nhưng buổi sáng hôm nay, sự lặng yên của chiếc xe khiến mọi thứ dồn lại, chực trào.
Rồi đột nhiên, ngay khoảng lặng ấy.
Một khúc cua. Một bóng đen bất ngờ áp sát từ phía sau. Âm thanh nghiến kim loại vang lên dữ dội. Chiếc bán tải khổng lồ lao tới, nghiền nát chiếc xe nhỏ như món đồ chơi.
Mọi thứ đảo lộn. Tiếng kính vỡ, thép va vào thép, cơ thể bị nghiền chặt xuống khung ghế. Máu tanh loang trong không khí khép kín, mùi khét cháy từ động cơ chính của xe dần loang rộng.
Comments