Tóm tắt chap 1: sau khi cả hai cùng đèo nhau đi lựa cây cảnh để decor cho căn tiệm bé bé xinh xinh trong lúc đó nhân vật thứ ba xuất hiện,làm Chi nhận ra gì đó đứng hình và hồi tưởng lại
một giọng nữ vang lên, nhẹ mà rõ ràng.
Diễm Hằng (Mun)
Chú mèo này thích em ghê
Bé ngẩng lên. Trước mắt là một cô gái mặc áo sơ mi giản dị, tay ôm chậu cây nhỏ. Khuôn mặt ấy… tim Bé thắt lại. Giống đến khó tin.
Phương Mỹ Chi (bé)
À… dạ, nó đáng yêu lắm
Bé lắp bắp, cố giấu sự bối rối.
Cô gái cúi xuống, ngồi cạnh, đưa tay vuốt ve chú mèo
Diễm Hằng (Mun)
Chị là Mun. Mèo của tôi bình thường khó gần, vậy mà lại chịu chơi với em. Xem ra em có duyên với nó rồi.
Phương Mỹ Chi (bé)
/nở nụ cười gượng/
Phương Mỹ Chi (bé)
Chi..i em là Chi
Mun nhìn thẳng vào mắt Bé , ánh nhìn vừa hiền dịu vừa khó đoán.
Diễm Hằng (Mun)
Rất vui được gặp em, Chi. Nếu sau này có dịp, mong chúng ta còn trò chuyện.
Phương Mỹ Chi (bé)
/Gật đầu, nhận lấy số liên lạc Mun đưa /
Nụ cười ấy, giọng nói ấy – tất cả như lưỡi dao khoét sâu vào ký ức đã chôn vùi
Phương Mỹ Chi (bé)
💭 Giống đến mức đáng sợ… Người ấy đã ra đi rồi, sao trước mặt mình lại xuất hiện một gương mặt như vậy? Lẽ nào đây là trò đùa của số phận?
Mun đứng dậy, ôm theo mấy chậu cây, vẫy nhẹ tay chào trước khi rời đi. Pháo lúc này mới quay lại, trên tay ôm một chậu xương rồng lớn, hớn hở khoe
Diệu Huyền (Pháo)
Chi nhìn nè, đặt ở cạnh cửa thì đẹp khỏi bàn
Diệu Huyền (Pháo)
thấy vừa không hay muốn to hơn nữa
Chi thở dài một hơi,cố che đi sự hỗn loạn trong lòng trả lời Pháo một cách qua loa
Phương Mỹ Chi (bé)
à..ừ..sao cũng được
Cả hai lựa xong thì cho địa chỉ để chủ tiệm gửi cây tới tiệm luôn . Xong xuôi cả hai lên xe đi về.
lúc này đã khoảng xế chiều
Diệu Huyền (Pháo)
đói chưa cục cưng
Phương Mỹ Chi (bé)
/bụng kêu liên hồi/
Diệu Huyền (Pháo)
Bụng lên tiếng trước luôn rồi kìa
Phương Mỹ Chi (bé)
đi ăn cơm gà đi
Phương Mỹ Chi (bé)
Quán nhà Muội á
Diệu Huyền (Pháo)
Lét goooooo
đèo nhau thêm khoảng 1km nữa thì tới nơi
Bà chủ tiệm cơm thấp thoáng chạy ra đón khách . Muội cũng là bạn thời đại học của cả hai.
Muội
Trời ơi
Muội
Hôm nay có chuyện gì mà hai rồng ghé nhà tôm
Phương Mỹ Chi (bé)
Ghé nhà tôm mà ăn gà được ko
Diệu Huyền (Pháo)
Hoi hoi ăn vịt đi
Muội
/Chỉ tay vào pháo /
Muội
ê nha bà
Muội
Vô đi hai má nội
Chú mèo lúc nãy chạy tới chi, nũng nịu, dụi đầu vào chân chi
Diệu Huyền (Pháo)
/Ngạc nhiên/
Con mèo nhỏ ấy từ đâu chạy vụt ra, thẳng đến chỗ Chi, vòng quanh chân rồi ngẩng mặt kêu liên hồi, như thể đã thân quen từ kiếp nào. Chi khựng lại, tim cũng khẽ run.
Phương Mỹ Chi (bé)
Mun ? - tôi buộc miệng
Đúng như Chi nghĩ, Mun bước ra từ sau cánh cửa kính. Ánh mắt Mun sáng lên khi thấy cảnh tượng này, khoé môi cong nhẹ, nửa ngạc nhiên, nửa ấm áp:
Diễm Hằng (Mun)
Có vẻ như nó quý em thật đó. Hiếm lắm nha.
Phương Mỹ Chi (bé)
/ gượng cười, cúi xuống vuốt lưng mèo để giấu đi chút lúng túng. Trong lòng lại dấy lên cảm giác khó tả – vừa vui, vừa… bất an. /
Phương Mỹ Chi (bé)
💭 Sao lại trùng hợp như thế, mới chỉ vài giờ trước thôi, giờ đã gặp lại
Pháo đứng bên cạnh, tay ôm cây cảnh, đưa mắt nhìn qua nhìn lại giữa bé và Mun. Nét mặt cô nàng có chút nghi hoặc, nhưng chỉ mỉm cười nhạt:
Diệu Huyền (Pháo)
Hình như lúc nãy chị cũng mua cây ở đấy phải không?
Mun quay sang Pháo, xã giao vài câu, nhưng ánh mắt chị thi thoảng lại liếc về phía bé – ánh nhìn sâu, lạnh mà cũng khó cưỡng, như muốn xuyên thẳng vào tim.
Phương Mỹ Chi (bé)
💭 liệu đây chỉ là tình cờ, hay từ giây phút chạm mặt với chú mèo kia, một vòng xoáy nào đó đã thực sự bắt đầu cuốn tôi đi?
Mọi người bước vào nhà, Mun mời cả hai ngồi cùng mình cho vui
Diễm Hằng (Mun)
Ngồi chung nhá
Diệu Huyền (Pháo)
/gật đầu, ra hiệu ok/
Phương Mỹ Chi (bé)
/ngượng ngùng theo sau Pháo/
Muội
hai cốt ăn gì nè
Diệu Huyền (Pháo)
2 phần cơm với nửa con gà đi nhưng mà phải có hai cái đùi nha
Phương Mỹ Chi (bé)
/vẫn còn thẫn thờ /
Muội
Nửa con mà có 2 cái đùi
Muội
ăn đùi con nè má
Diệu Huyền (Pháo)
có cho không?
đi về à?
Muội
Ròi ròi
Muội
Khách hàng là thượng đế
Muội
/đi vào chế biến/
Diễm Hằng (Mun)
Hai e ở gần đây không?
Diễm Hằng (Mun)
à mà quên hai bạn bảo nhiêu tuổi rồi?
Diễm Hằng (Mun)
Mình 27 nồi bánh chưng rồi
Diệu Huyền (Pháo)
chị có thể gọi e là Pháo, đây là Chi , tụi e bằng tuổi nhau, đều 25 hết, tụi em cách đây khoảng 3,4km gì đó à gần công viên ý chị - nhanh nhảu đáp
Phương Mỹ Chi (bé)
/vẫn thẫn thờ/
Diệu Huyền (Pháo)
/lay lay/
Diệu Huyền (Pháo)
ê ê bị gì vậy má
Diệu Huyền (Pháo)
Cảm nắng à?
Phương Mỹ Chi (bé)
Hả?...hả..
Phương Mỹ Chi (bé)
mày nói gì?
Diệu Huyền (Pháo)
Gì mà thơ thẫn vậy bà cụ non
Phương Mỹ Chi (bé)
Hả.. Có đâu đang suy nghĩ 1 chút chuyện thôi - /cười gượng/
cơm ra cả ba vừa ăn vừa rôm rã trò chuyện , cả hai giới thiệu về căn tiệm nhỏ của mình, mong rằng ngày khai trương Mun sẽ ghé ủng hộ
Kết thúc buổi ăn tạm biệt nhau, Pháo lại đèo đi dạo vài vòng rồi về ngủ để sáng mai dậy sắp xếp lại mớ cây mà shop sẽ giao qua
__________
Sáng hôm sau
Chi thức giấc từ sớm mà đúng ra cũng chả ngủ, cứ trằn trọc mãi nên dậy sớm loay hoay dọn dẹp lại căn tiệm nhỏ
6:30
Diệu Huyền (Pháo)
/Ung dung chạy tới/
Diệu Huyền (Pháo)
/ngạc nhiên/
Diệu Huyền (Pháo)
Diệu Huyền (Pháo)
Hôm nay trời bão hay tận thế vậy?
Phương Mỹ Chi (bé)
/liếc/
Phương Mỹ Chi (bé)
ê siêng năng lắm á nha
Phương Mỹ Chi (bé)
Giỡn quài mạy
Diệu Huyền (Pháo)
Nay ăn bánh mì nhá /dơ tay lên khoe/
Phương Mỹ Chi (bé)
/ bật cười, nhận lấy ổ bánh rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần quầy thu ngân , chỉ tay kêu pháo ngồi kế/
Phương Mỹ Chi (bé)
Cảm ơn dợ iu của tui nhá
Phương Mỹ Chi (bé)
Bánh mì giòn tan, thơm mùi pate, ăn trong không gian còn trống trải nhưng lại thấy ngon lạ thường.
Hai đứa vừa ăn, vừa nói dăm ba chuyện vặt – về tiệm, về khách, về những ý tưởng mới để trang trí cho thật ấm cúng.
Diệu Huyền (Pháo)
Cố lên nha Bé, tiệm mình sắp hoàn chỉnh rồi đó – /Pháo nói, mắt sáng rực như đang nhìn thấy tương lai/
Phương Mỹ Chi (bé)
Dạ....ạ - /kéo dài, vui vẻ/
Phương Mỹ Chi (bé)
/ gật nhẹ, tim cũng ấm lên theo/
Sau bữa ăn, cả hai cùng xắn tay dọn dẹp, lau bàn ghế, treo thêm vài tấm vải ren lên kệ. Không khí làm việc rộn ràng, thỉnh thoảng tiếng cười vang khắp căn phòng nhỏ.
Bỗng chuông điện thoại reo
chủ tiệm cây
xe tải giao cây sắp tới nơi rồi nha, con ra đón xe nha
Phương Mỹ Chi (bé)
Dạ con biết rồi
Phương Mỹ Chi (bé)
Pháo ơi cây sắp tới rồi này
Diệu Huyền (Pháo)
/ đưa tay lau mồ hôi, vừa thở vừa cười/
Diệu Huyền (Pháo)
Chuẩn bị trước tinh thần để tuần sau khai trương thôi nào
Diệu Huyền (Pháo)
Dắt nhau ra đi đón xe tải
Xe tải giao cây đỗ ngay trước tiệm. Tôi với Pháo tất bật cùng nhau phụ anh giao hàng bưng từng chậu kiểng xuống, lau sơ bụi đất dính bên ngoài. Mồ hôi lấm tấm nhưng cả hai đều cười nói rôm rả. Anh giao hàng nhìn quanh rồi lẩm bẩm:
Anh giao hàng
Hai em kiểm xem đã đủ chưa?
Diệu Huyền (Pháo)
1,2,3....
Phương Mỹ Chi (bé)
Hình như thiếu cây xương rồng Pháo lựa rồi ?
Diệu Huyền (Pháo)
/nhìn 1 lượt/
Diệu Huyền (Pháo)
à..ừ đúng rồi đấy
Diệu Huyền (Pháo)
Thiếu 2 cây chậu xương rồng dài rồi a ơi
Anh giao hàng
Vậy hả ?
Anh giao hàng
để a điện ông chủ rồi báo lại với e nhá
Cả 2 đồng thanh trả lời
Phương Mỹ Chi (bé)
Dạ a cứ từ từ chở chưa gấp đâu
Diệu Huyền (Pháo)
Dạ a cứ từ từ
Anh giao hàng
mà e ơi, còn vài cây của 1 người trong này nè
Anh giao hàng
anh bưng xuống để nhờ bên hông này được ko
Diệu Huyền (Pháo)
/kéo gọn cây lại/
Phương Mỹ Chi (bé)
anh để đây đi -/chỉ tay qua góc trống Pháo vừa dọn/
Cả hai đang loay hoay dọn dẹp, bàn bạc góc đặt cho phù hợp thì:
Đang lúi húi, cặm cụi lau chậu cây thì bất ngờ có tiếng bước chân lại gần Chi
Diễm Hằng (Mun)
Xin lỗi, mấy chậu cây này là của em. Cho em lấy với nhé.
Phương Mỹ Chi (bé)
/Giật mình, quay lại/
Diệu Huyền (Pháo)
/nhìn theo/
Diệu Huyền (Pháo)
aaaaaaaa
Diệu Huyền (Pháo)
Chị mun à
Phương Mỹ Chi (bé)
/ khựng người, tim bỗng đập loạn/
Vẫn gương mặt ấy, nụ cười ấy, và con mèo trắng nhỏ đang theo sau. Nó chạy lại, không chút ngần ngại, nhào ngay vào chân Chi như nhận người quen.
Phương Mỹ Chi (bé)
/Tôi cúi xuống ôm nó, tay run run/
Phương Mỹ Chi (bé)
💭 Lại nữa… Sao lại là Chị ? Tại sao cứ phải giống đến mức này? Người ấy đã đi rồi… mà tại sao gương mặt này cứ khiến mình không thể thở nổi?
Mun bước đến gần hơn, giọng nhẹ nhàng:
Diễm Hằng (Mun)
xin lỗi làm phiền hai đứa. Không ngờ lại gặp em nữa, đúng là trùng hợp
Phương Mỹ Chi (bé)
/Tôi cố giấu sự bối rối, gượng cười/
– Ừ… đúng là tình cờ thật. Cây của chị đẹp quá, chị cũng ở gần đây hả?
Diễm Hằng (Mun)
–Vâng, chị ở ngay trong con hẻm gần đây thôi. Thích để không gian có chút xanh, nhìn nhẹ nhõm hơn.
Diễm Hằng (Mun)
À… với cả chị thấy mèo chị hình như quý em ghê
Phương Mỹ Chi (bé)
Con mèo vẫn rúc vào lòng tôi, kêu khẽ một tiếng như đồng tình
Phương Mỹ Chi (bé)
/ngước nhìn Mun/
Phương Mỹ Chi (bé)
💭Không thể nào… sao ánh mắt này lại khiến mình như quay lại cái ngày cuối cùng ấy…
Comments