[[ DuongHieu ]] Mèo Nhỏ Của Trần Tổng
3
Ca làm kết thúc, em dọn dẹp quán và giao ca cho người sau.
Bên ngoài, gió thổi theo từng, những cơn mưa đổ xuống như trút nước
Minh Hiếu hôm nay quên mang ô, em đứng ngoài đang loay hoay ko biết về bằng cách nào
Minh Hiếu - em
Hôm nay xui thế là cùng
Minh Hiếu - em
Ko mang áo mưa cũng ko mang ô
Minh Hiếu - em
Đội mưa về một hôm chắc ko ốm đâu
Em chuẩn bị đội mưa về đột nhiên có một chiếc ô che lên đầu
Minh Hiếu ngẩng lên, người đó là anh. Đăng Dương đang đứng thẳng, một tay cầm ô, tay còn lại bỏ túi quần
Minh Hiếu - em
Lại là anh ạ !? Anh vẫn chưa về sao ?
Đăng Dương - anh
Tôi đi mua đồ, tiện đường qua đây
Đăng Dương - anh
Đi đâu, tôi đưa cậu về
Anh nhìn em bằng ánh mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng khiến tim em đập nhanh hơn
Minh Hiếu - em
Ây ko cần phiền anh đâu ạ, tôi tự đi về được
Ko để em kịp phản ứng, anh kéo tay em sát lại bên người mình. Anh che ô cho em đến chỗ xe đỗ ngoài đường
Anh mở cửa xe, lấy tay che phía trên để em ko bị đụng đầu. Ngay lúc này hai má em đã đỏ ửng lên vì ngại
Đăng Dương - anh
Đừng để bị kẹt chân vào cửa
Minh Hiếu - em
// lí nhí // Vâng
Đăng Dương - anh
Nhớ thắt dây an toàn
Nhắc nhở em xong, anh mới đi về phía ghế lái. Anh thu ô lại mở cửa ngồi vào xe, mở điều hoà chỉnh nhiệt độ phù hợp để em ko bị lạnh
Đăng Dương - anh
Cậu ở đâu tôi đưa về
Minh Hiếu - em
Tôi…tôi ở nhà trọ gần trường ạ
Đăng Dương - anh
Địa chỉ !?
Minh Hiếu - em
Dạ số 319 đường XXX ạ
Anh nhập địa chỉ nhà em trên map, bắt đầu khởi động xe đưa em về
Trên đường đi, em sợ phiền anh nên cũng chẳng bắt chuyện còn anh vốn dĩ ít nói nên ko để ý tập trung lái xe
Đến nhà trọ, em tháo dây an toàn, giọng nói trong trẻo cảm ơn anh
Anh khẽ gật đầu, em mở cửa ra khỏi xe. Hình như anh nhớ ra điều gì đó, hạ kính cửa sổ gọi em lại
Đăng Dương - anh
Này cậu tên gì !?
Minh Hiếu - em
// quay lại // Tôi tên Minh Hiếu
Đăng Dương - anh
Lại đây đi
Em thắc mắc anh kêu mình lại làm gì nhưng vẫn nghe lời đi lại phía anh
Đăng Dương - anh
Đăng Dương…Có chuyện gì thì gọi tôi
Anh đưa cho em một tấm danh tiếp có ghi : “ Trần Đăng Dương - Chủ tịch công ty Doic ” cùng những cách thức liên lạc đập vào mắt em
Em vẫn đang ngơ ngác nhìn tấm danh thiếp thì anh đã lái xe phóng đi. Em nhìn theo chiếc xe đắt tiền ấy mà lòng ko khỏi bối rối.
Anh vừa lái vừa gõ nhẹ tay trên vô lăng, ánh mắt ấy như chắc chắn về một điều gì đó
Đăng Dương - anh
// nhếch môi cười nhẹ // Tìm được em rồi. Mèo nhỏ của tôi
Comments