[Tường Nguyên] Nếu Gặp Nhau Là Sai?
Chương 1: Nỗi đau không thấu
Buổi đêm,cơn mưa rơi lất phất xuống đường phố,những tiếng lách tách vang lên nhẹ nhàng nhưng đối cậu lại rất nặng nề
Trong góc tối của con đường rợp bóng cây, một chiếc đèn đường vàng vọt tỏa ra quầng sáng nhỏ bé. Dưới ánh sáng ấy, Trương Chân Nguyên ngồi lặng lẽ, ôm chặt quyển vở đã loang lổ vệt nước,gió đêm lạnh buốt cắt qua làn da, khiến vai cậu khẽ run, nhưng Chân Nguyên vẫn ngồi yên, như thể cậu đã quen thuộc với cái lạnh này từ rất lâu rồi
Kế đó không xa là một ngôi biệt thự,tiếng cãi vã vẫn vọng lại, dù cánh cửa gỗ nặng nề đã khép kín
:anh lúc nào cũng suốt ngày công việc,công việc
:có thật sự công việc không?hay là gái gú!!//hét lên//
:câm mồm,tôi đi làm là vì ai?vì gia đình này chứ ai hả!
:tiền trong nhà này cũng tôi!còn cô làm được tích sự gì??
:chỉ biết ghen tuông vớ vẩn
Những lời qua lại sắc lạnh như dao cắt, chạm vào tai Chân Nguyên từng nhát đau rát
Trương Chân Nguyên
//cúi đầu,môi mấp máy//
Trương Chân Nguyên
bao giờ..mới yên ổn đây?//lẩm bẩm//
Không có ai nghe thấy,cũng chẳng có ai trả lời.Bởi vì vốn dĩ trong đầu cậu đã có câu trả lời
Trương Chân Nguyên
làm gì có 2 từ "yên ổn" trong căn nhà đó chứ//bật cười//
Cậu bật cười nhạt, cái cười không chút vui vẻ. Ở ngôi nhà ấy, người ngoài nhìn vào chỉ thấy sự xa hoa, hào nhoáng, nhưng ít ai biết rằng bên trong lại mục nát theo từng ngày
Cha mẹ chẳng còn tình yêu, chỉ còn những cuộc chiến bất tận để chứng minh ai đúng, ai sai. Người hầu trong nhà thì quen với việc giả vờ không nghe thấy, cứ cúi đầu bước qua những tiếng la hét
Họ thì đã không còn bận tâm ai nhìn thấy nữa,cũng chẳng biết nhục nhã như nào cả
Trương Chân Nguyên…hiện tại chỉ là kẻ thừa thãi
Trương Chân Nguyên
"liệu trong căn nhà rực rỡ ánh đèn đó, có chỗ nào thật sự dành cho mình không?"
Đôi khi, cậu cảm thấy mình như một bóng ma, đi lại trong chính nơi gọi là "nhà" mà chẳng ai quan tâm. Điểm số xuất sắc, giải thưởng học tập, tất cả chỉ nhận lại vài lời khen xã giao, rồi chìm nghỉm trong im lặng
Ba mẹ của cậu cũng chưa từng hỏi rằng: "Hôm nay con có ổn không?"
Mưa vẫn rơi đều, từng giọt hòa vào dòng suy nghĩ rối bời,cậu ngẩng đầu, nhìn về phía thành phố sáng rực phía xa. Đèn xe, ánh đèn cao ốc, bảng quảng cáo điện tử,tất cả rực rỡ đến chói mắt, như một thế giới hoàn toàn khác với nơi cậu đang ngồi
Trong đôi mắt đen sâu thẳm, ánh sáng ấy vừa đẹp đẽ vừa xa vời. Giống như hạnh phúc, nhìn thấy rõ ràng nhưng không bao giờ chạm tới
Cậu tự hỏi, nếu một ngày nào đó mình biến mất, liệu có ai để ý? Liệu có một người nào sẽ khóc cho sự ra đi của cậu?
Comments
Seojeon🐚
hóng
2025-09-01
1