Bóng Tối Không Lời

Buổi sáng hôm sau. Mưa đã dứt, nhưng bầu trời vẫn xám xịt như phủ một lớp tro bụi. Trong văn phòng tạm của sở cảnh sát, những tấm ảnh chụp hiện trường được trải khắp mặt bàn: thi thể, vết máu, ký hiệu trên tường… tất cả sắp xếp rối rắm như chính vụ án.
Nhã Tịnh ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, ánh mắt lướt qua từng tấm ảnh với vẻ lạnh nhạt.
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Lại là vở kịch vụng về. Hung thủ muốn che mắt ta, và các anh thì mù quáng tin vào nó.
Một viên cảnh sát trẻ bực tức gắt lên:
Nv phụ
Nv phụ
Cô nói thì dễ, nhưng đã bốn vụ rồi mà vẫn không có kết quả. Thám tử lừng danh gì chứ? Có giỏi thì bắt được hung thủ đi!
Căn phòng im bặt. Tất cả đều dõi theo phản ứng của Nhã Tịnh. Cô khẽ nghiêng đầu, nụ cười lạnh thoáng hiện:
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Tôi không phải thánh thần. Nếu muốn kết quả ngay lập tức, các anh có thể tiếp tục chờ phép màu
Giọng nói sắc như lưỡi dao. Người cảnh sát kia đỏ mặt, cứng họng, không dám nói thêm.
Quân Hạo lặng lẽ ngồi ở góc bàn, đôi mắt chăm chú nhìn những bức ảnh. Khác với Nhã Tịnh, anh không nói nhiều, chỉ ghi chép cẩn thận từng chi tiết. Ánh sáng hắt qua cửa sổ làm nổi bật vẻ mặt điềm tĩnh của anh.
Anh dừng lại lâu hơn ở một bức ảnh: vệt trầy xước trên cánh cửa gỗ căn nhà bỏ hoang. Một vết xước tưởng chừng vô nghĩa, nhưng… có gì đó khiến anh cảm thấy không bình thường.
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Quân Hạo, đưa tôi bản báo cáo pháp y
Nhã Tịnh cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Anh gật đầu, nhanh chóng đưa tập hồ sơ. Cô cầm lấy, lật qua vài trang, rồi chau mày.
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Tử thi bị giết khoảng 24 giờ trước, nhưng không có dấu hiệu chống cự. Tất cả nạn nhân đều như vậy
Trương Quân Hạo
Trương Quân Hạo
Giống như… họ chấp nhận cái chết
Căn phòng lại rơi vào im lặng. Những cảnh sát xung quanh nhìn nhau, không ai lên tiếng. Câu nói ấy nghe rợn người, nhưng không ai có thể phủ nhận.
—————————
Đêm. Văn phòng của Nhã Tịnh. Ánh đèn bàn hắt xuống, phản chiếu khuôn mặt cô trong tập hồ sơ. Cô đã ngồi hàng giờ, đôi mắt dần vẩn đỏ vì mỏi.
Trước mặt cô là bốn bộ hồ sơ dày cộp, xếp chồng như những bức tường bế tắc. Mọi dấu vết, mọi bằng chứng… đều dẫn đến ngõ cụt.
Nhã Tịnh ngả người ra ghế, mắt nhắm lại. Trong bóng tối sau mi mắt, ký hiệu cong khắc trên bức tường hiện ra rõ mồn một. Nó như cười nhạo cô, khiêu khích, thách thức.
Cạch. Cửa phòng mở ra, Quân Hạo bước vào, trên tay là cốc cà phê nóng.
Trương Quân Hạo
Trương Quân Hạo
Cô chưa ngủ
Giọng anh trầm ấm, không mang tính chất hỏi mà như một sự khẳng định.
Nhã Tịnh mở mắt, liếc nhìn anh, thản nhiên đáp:
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Ngủ để hung thủ tiếp tục giết người sao?
Anh đặt cốc cà phê xuống bàn, ngồi đối diện cô. Một thoáng, anh muốn nói về vết xước mà mình để ý, nhưng rồi lại thôi. Chưa đủ dữ kiện, nói ra lúc này chỉ khiến cô phân tâm.
Trong ánh đèn vàng nhạt, họ ngồi im lặng. Một khoảng lặng nặng nề, chỉ nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc.
Bên ngoài cửa sổ, thành phố đã chìm trong bóng tối. Trong căn phòng sáng đèn ấy, hai con người – một kiêu ngạo, sắc bén; một trầm lặng, kiên định – vẫn đang bị giam hãm trong bóng tối không lời của vụ án.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play