Chap 2

Tiếng bước chân trầm ổn từ cầu thang gỗ vọng lại, không nhanh không chậm, nhưng đủ để khiến cả tầng hai chợt tĩnh lặng.
Cánh cửa được đẩy ra, gió lùa theo bóng người cao lớn, khí thế sắc lạnh khiến hương trà trong phòng cũng như nhạt đi. Mã Gia Kỳ bước vào, áo khoác quân phục trên vai, thắt lưng đeo súng, ánh mắt đen trầm như giếng sâu, vừa đặt xuống đã khiến người khác phải dè chừng.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Ôi, không ngờ hôm nay Mã thiếu soái cũng hạ cố đến trà lâu này. Chúng tôi chỉ là tán gẫu đôi câu, e rằng làm phiền mất rồi.
Mã Gia Kỳ không thèm liếc y, chỉ đưa mắt đảo qua một vòng. Khi ánh nhìn dừng trên Đinh Trình Hâm, khóe môi khẽ cong lên, song nụ cười ấy không mang chút ôn hòa nào.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Thành Nam phồn hoa thật, chỉ một trà lâu nhỏ thôi cũng tụ đủ nhân vật. Xem ra, ta đến đúng lúc
Tống Á Hiên khẽ nhíu mày, định mở lời, nhưng Đinh Trình Hâm đã đặt chén trà xuống, động tác chậm rãi. Cậu ngẩng đầu, nụ cười nhạt như sương
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Đúng lúc hay không, còn phải xem ngài muốn tìm ai.
Hai ánh mắt chạm nhau, trong chớp mắt, như có lưỡi dao lạnh lẽo quét qua.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
/Ngồi xuống ghế đối diện, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn/
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Ta vừa trở về thành, đã nghe nhiều lời đồn. Có người nói Đinh thiếu gia nhu nhược, thân thể không khỏe, lại có người bảo cậu khôn khéo giỏi toan tính. Vậy hôm nay, ta nên tin cái nào?
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
/Cười khẽ, giọng điềm đạm mà từng chữ như ẩn kim/
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Người khác nói gì, vốn chẳng liên quan đến tôi. Nhưng nếu Mã thiếu soái muốn tin, thì tôi sẽ yếu đuối cho ngài xem, cũng sẽ khôn khéo cho ngài thấy. Chỉ là, ngài có chịu nổi không thôi.
Hạ Tuấn Lâm bật cười ha hả, vỗ quạt vào lòng bàn tay
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Ôi chao, hai người vừa gặp đã đấu nhau bằng lời. Cảnh này thú vị thật, thú vị hơn cả hí kịch ngoài phố.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Bớt nói nhiều đi. Chuyện hôm nay vốn không phải để đùa.
Bầu không khí căng như dây đàn. Tống Á Hiên liếc nhìn Đinh Trình Hâm trong mắt thoáng lo lắng nhưng vẫn giữ im lặng. Còn Lưu Diệu Văn , từ đầu đến cuối chỉ dựa lưng vào ghế, tay xoay ly rượu, khóe môi cong cong, dường như lấy sự im lặng làm thú vui.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Đinh thiếu gia, ta chẳng thích vòng vo. Thành Nam này rồi sẽ đổi khác, sớm muộn gì cũng có người phải đứng về một bên. Nếu cậu không chọn, thời thế sẽ chọn thay.
Đinh Trình Hâm khẽ nghiêng đầu, hàng mi rũ xuống, tựa như suy tư. Một thoáng sau, cậu ngẩng lên, nụ cười nhạt lại hiện
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Đứng về một bên sao?
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Mã thiếu soái, tôi chỉ là một kẻ mỏng manh, chỉ muốn an ổn sống qua ngày. Binh đao chém giết, chẳng hợp với tôi.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
An ổn?
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Trên mảnh đất này, chẳng ai có thể sống an ổn. Nhất là người như cậu.
Câu ấy rơi xuống, cả trà lâu bỗng lặng như tờ.
Đinh Trình Hâm mỉm cười, nhẹ nhàng nâng chén trà, như thể không hề nghe thấy uy hiếp trong lời kia. Thế nhưng, những kẻ quen biết cậu đều rõ — nụ cười ấy chính là lớp màn che giấu một lưỡi dao giấu kín.
____________
Hết gòiiii
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play