Đêm mưa lại đến. Ngoài kia, phố xá chìm trong màn nước xám xịt, tiếng sấm rền như tiếng trống thúc giục. Candy đóng cửa từ sớm, đèn trên tầng trệt vẫn sáng, ấm áp như thường lệ, nhưng phía sau quầy bánh, một cánh cửa nhỏ mở ra.
Chiếc cầu thang gỗ kêu cọt kẹt dẫn xuống lòng đất. Mùi ẩm mốc xen lẫn kim loại lạnh lẽo. Dưới ánh đèn mờ, mười cánh cửa thép xếp dọc hai bên hành lang, nằm im.
Duy và Quang Anh đã khoác lên mình bộ áo mưa đen, đeo mặt nạ thỏ trắng. Trong tay họ, hai chiếc búa gỗ khổng lồ nặng nề vang tiếng cộp cộp trên nền xi măng.
Nạn nhân đêm nay là một doanh nhân béo ú, kẻ từng cướp đất của dân nghèo để xây biệt thự. Hắn bị trói chặt, lôi xềnh xệch vào hành lang tầng hầm, miệng bịt kín, mắt trợn tròn trong kinh hãi.
Hoàng Đức Duy
Chọn phòng đi.
Duy nghiêng đầu hỏi, giọng ngọt ngào đến rợn người.
Quang Anh nhếch môi sau lớp mặt nạ
Nguyễn Quang Anh
Phòng số Bảy. Lâu rồi chưa dùng.
Cánh cửa mở ra, lộ ra căn phòng rộng, tường treo đầy dây xích. Giữa phòng đặt một chiếc ghế sắt với những dây da dày bản. Trên trần, một bóng đèn tròn sáng trắng lạnh lẽo, chói đến đau mắt.
Họ trói chặt hắn vào ghế, cố định cả cổ tay lẫn mắt cá. Người đàn ông ú ớ, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Nguyễn Quang Anh
Đêm mưa là lúc mọi thứ sạch sẽ nhất.
– Quang Anh khẽ nói, giọng đều đều. –
Nguyễn Quang Anh
Không ai nghe thấy tiếng hét.
Tiếng búa nện xuống. Không phải một nhát chí mạng ngay lập tức. Họ không vội.
Mỗi căn phòng là một “nghi thức” – một cách thưởng thức khác nhau.
Nạn nhân bị ép ngồi xuống, dây da siết chặt cổ tay, mắt cá. Ghế kêu kin kít dưới sức giãy giụa.
Một trong hai kẻ sát nhân cúi sát xuống, mặt nạ thỏ trắng ghé gần tai nạn nhân. Giọng hắn vang lên, mềm mại như ru ngủ
Hoàng Đức Duy
Ở Candy… mỗi căn phòng là một công thức. Mỗi công thức… cần một nguyên liệu khác nhau.
Chiếc búa nặng nề được nâng lên. Ánh sáng lạnh phản chiếu trên gương mặt thỏ méo mó.
Hắn cố vùng vẫy, ghế sắt kêu ken két.
Nhưng rồi tiếng “cộp” vang lên – chiếc búa khổng lồ được nâng lên cao, nặng nề, kiên nhẫn.
Hoàng Đức Duy
Công thức hôm nay… cần nhiều "thịt.”
Duy thì thầm, như nói với chính mình.
*Rầm!*
Chiếc búa nện xuống, âm thanh ẩm đặc vang vọng trong căn phòng kín. Tiếng rên bị cắt ngang, thay bằng sự im lặng đặc quánh.
Nhát thứ hai, thứ ba… từng nhịp búa như tiếng trống tang. Máu bắn tung tóe, loang trên nền gạch xám lạnh.
Khi tất cả kết thúc, thân thể bất động được đưa đến khu bếp phụ ngay trong tầng hầm. Không khí ở đây khác hẳn: bàn inox sáng loáng, dao kéo treo gọn gàng, lọ gia vị xếp thẳng hàng như trong một tiệm bánh bình thường.
Quang Anh lặng lẽ cắt thịt thành từng khối, đôi tay thoăn thoắt, chuẩn xác. Duy thì chuẩn bị bột, bơ, trứng. Âm thanh lách cách quen thuộc vang lên – như một buổi tối bình thường ở Candy.
Nhưng thay vì nhân mứt dâu hay sô-cô-la, hôm nay phần nhân được trộn bằng thịt đỏ băm nhuyễn, hòa cùng nấm và gia vị thơm nồng. Hỗn hợp đặc sệt được nhồi vào khối bột trắng mịn, bọc kín lại như chưa từng có gì xảy ra.
Chiếc bánh nhân thịt được đặt vào lò nướng. Ánh lửa cam rực cháy phản chiếu lên đôi mắt sau lớp mặt nạ thỏ. Mùi thơm dần tỏa ra – ngọt ngào, béo ngậy, quyến rũ đến mức không ai có thể nghĩ rằng trong đó… lại là “nguyên liệu người”.
Khi chiếc bánh chín vàng, Duy cẩn thận đặt nó lên đĩa sứ trắng.
Trên bề mặt bánh, cậu dùng dao rạch nhẹ thành một nụ cười cong quái dị.
Quang Anh tháo mặt nạ, khẽ hôn lên má Duy, thì thầm
Nguyễn Quang Anh
Lại thêm một công thức hoàn hảo.
Ngoài kia, mưa vẫn trút xuống, rửa sạch phố phường.
Trong căn bếp ấm cúng, mùi bánh mới ra lò lan tỏa – ngọt ngào, dịu dàng… nhưng che giấu một bí mật chết người.
Comments
Nguyễn Khánh Thiên.
hóng ạ
2025-09-04
0