〘ĐN Anh Trai Say Hi/ATSH 〙Where The Stars Won'T Shine

〘ĐN Anh Trai Say Hi/ATSH 〙Where The Stars Won'T Shine

『Chap 1』

__
"Con trai muốn theo ba Hay con trai muốn theo mẹ Câu hỏi từ hội thẩm Lúc ba nó dẫn ra tòa Im lặng không trả lời Lòng ngực có chút đau nhẹ Rằng nó chỉ muốn họ ở bên nhau Cớ sự vì sao phải xa nhà Tài sản được chia đôi Và cái tôi lên ngôi họ đoạn tình Không thể nào chọn được ai Nên cậu trai đợi ai đó chọn mình"
NovelToon
_______
Chu Văn Giang◉80◉
Chu Văn Giang◉80◉
Con muốn đi với cha hay với mẹ...? //lạnh nhạt nói//
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng kim đồng hồ treo tường kêu “tích tắc” khẽ khàng, như muốn cắt nát sự im lặng nặng nề đang phủ xuống.
Người cha khoanh tay, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm đứa trẻ đứng giữa căn phòng. Người mẹ ngồi đối diện, gương mặt không biểu cảm, bàn tay đặt trên đùi nhưng lại siết chặt đến mức khớp xương trắng bệch. Giữa họ, đứa trẻ nhỏ bé, chưa đầy mười tuổi, run rẩy như chiếc lá trong gió.
Đứa trẻ trừng to đôi mắt, hàng mi run run. Nó nhìn sang mẹ, đôi mắt của bà lạnh lẽo, chẳng có một tia ấm áp nào. Rồi nó quay sang cha , ánh nhìn cũng chỉ toàn xa cách, như thể đứa con này chỉ là một món đồ mà cả hai đang tranh giành hoặc muốn buông bỏ.
Chu Nguyệt Anh◉01◉
Chu Nguyệt Anh◉01◉
Con… con không biết…//lí nhí nói//
Giọng đứa trẻ nghẹn lại, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo, nước mắt trực trào nhưng nó cố nuốt xuống, không dám khóc.
Nguyễn Thị Nga ◉80◉
Nguyễn Thị Nga ◉80◉
Con phải chọn!Từ hôm nay, cha mẹ không còn đi chung một con đường nữa. Con chỉ có thể đi với một trong hai!!! //lạnh lùng nói//
Không khí đặc quánh đến mức đứa trẻ thấy khó thở. Nó bỗng nhớ về những ngày còn nhỏ hơn, khi cả nhà từng ngồi quây quần bên mâm cơm, khi cha cười vang kể những câu chuyện trên đường đi làm về, khi mẹ nhẹ nhàng gắp cho nó miếng thịt. Giờ đây, những ký ức ấy vỡ vụn như những mảnh gương rơi xuống nền gạch lạnh lẽo.
Chu Nguyệt Anh◉01◉
Chu Nguyệt Anh◉01◉
c-con... //run rẩy//
Giọng nó run rẩy, mắt nhìn sang cha, rồi lại hướng sang mẹ. Cả hai khuôn mặt đều lạnh lùng, không một chút lay động. Nó thở hổn hển như bị dồn ép vào góc tường.
Chu Nguyệt Anh◉01◉
Chu Nguyệt Anh◉01◉
Con… chỉ muốn ở lại… với cả cha lẫn mẹ… Con không muốn mất ai hết…// từng giọt nước mắt lăn xuống gò má//
Lời nói ấy vang lên giữa không gian im lặng, run rẩy mà tha thiết. Nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt bất động, vô tình. Căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo hơn cả gió đông.
Chu Nguyệt Anh◉01◉
Chu Nguyệt Anh◉01◉
Con không muốn chọn… Con muốn có cả cha lẫn mẹ...
Đôi mắt đứa trẻ rưng rưng, nhìn cha rồi lại nhìn mẹ. Cổ họng nghẹn lại, từng chữ bật ra như một lời van xin yếu ớt
Giọng nói run rẩy ấy vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, như một mũi dao nhỏ đâm thẳng vào sự lạnh lùng của hai người lớn. Nhưng cả cha lẫn mẹ đều không lay động. Người cha nhíu mày, khoanh tay chặt hơn, ánh mắt sắc lạnh dán chặt vào đứa con. Người mẹ ngồi bất động, đôi môi mím lại, vẻ mặt trơ ra như tượng đá.
Đứa trẻ thở gấp, trái tim nhỏ bé đập liên hồi như sắp vỡ tung. Nó không hiểu vì sao cha mẹ lại thay đổi, vì sao những bàn tay từng nắm lấy tay nó giờ lại đẩy nó ra xa đến vậy. Những ký ức ấm áp, bàn tay cha từng dắt nó sang đường, giọng mẹ ru nó ngủ trong những đêm mưa, lần lượt hiện về, đan xen với hiện thực phũ phàng trước mắt.
Chu Nguyệt Anh◉01◉
Chu Nguyệt Anh◉01◉
C-Cha... Cha còn thương con không...? // Ngập ngừng,giọng như lạc đi//
Người đàn ông thoáng chớp mắt, nhưng rồi ánh nhìn vẫn lạnh băng. Ông ta chỉ buông ra một câu ngắn gọn
Chu Văn Giang◉80◉
Chu Văn Giang◉80◉
Điều đó không liên quan. Chọn đi...
Đứa trẻ quay sang mẹ, hy vọng tìm thấy chút ấm áp nơi đó. Nhưng đôi mắt người phụ nữ lại trống rỗng, như thể bà đã đặt dấu chấm hết cho mọi thứ
Nguyễn Thị Nga ◉80◉
Nguyễn Thị Nga ◉80◉
Một khi con chọn, thì coi như con không còn người kia nữa. Mọi thứ sẽ chấm dứt.
Chu Nguyệt Anh◉01◉
Chu Nguyệt Anh◉01◉
Không… không! Con không thể mất cha, cũng không thể mất mẹ! Làm ơn, đừng bắt con phải chọn mà…//bật khóc, lắc đầu liên tục//
Tiếng khóc bật ra, nức nở. Nước mắt lăn dài, ướt đẫm gương mặt non nớt. Nhưng trong căn phòng ấy, không có ai bước tới ôm nó vào lòng, không một bàn tay nào lau đi giọt nước mắt.
Cánh cửa gỗ khẽ kêu “cạch”, người cha đứng dậy, bước đi, bóng lưng cao lớn nhưng xa cách. Người mẹ cũng không nhìn lại, chỉ đứng lên, rồi quay đi. Trong tích tắc, đứa trẻ thấy rõ: cả hai đều lựa chọn bỏ mặc nó lại giữa khoảng không vô tận.
__
Phòng xử án buổi sáng hôm ấy tràn ngập thứ ánh sáng trắng nhợt nhạt hắt xuống từ những khung cửa sổ cao. Không khí căng thẳng đến mức từng tiếng giấy lật, từng tiếng giày gõ xuống nền gạch cũng vang lên rõ mồn một.
Đứa bé gái ngồi ở hàng ghế dành cho người liên quan, đôi vai nhỏ bé run run trong bộ váy trắng mà người cô mua cho để “trông chỉnh tề trước tòa”. Đôi bàn tay em siết chặt nhau, móng tay in hằn vào da. Đôi mắt đỏ hoe, nhưng em cố không khóc. Em hiểu, nếu khóc nữa, cha mẹ sẽ chỉ thấy em phiền toái hơn thôi.
Phía trước, cha và mẹ em ngồi ở hai bên. Người cha dáng vẻ nghiêm nghị, cằm hất cao, ánh mắt không một lần liếc về phía con gái. Người mẹ thì lật lật giấy tờ, gương mặt lạnh tanh, như thể tất cả chuyện này chẳng dính dáng gì đến bà.
NPC
NPC
Thẩm phán : 'Vậy, hai bên thống nhất… không ai muốn trực tiếp nuôi dưỡng đứa trẻ?'//trầm giọng//
Một khoảng lặng bao trùm.
Chu Văn Giang◉80◉
Chu Văn Giang◉80◉
Tôi sẽ chu cấp đầy đủ tiền bạc. Nhưng việc chăm sóc, giáo dục, tôi không thể đảm nhận.//gật đầu sau câu nói của thẩm phán//
Nguyễn Thị Nga ◉80◉
Nguyễn Thị Nga ◉80◉
Tôi cũng vậy. Tôi sẽ bảo đảm nghĩa vụ cấp dưỡng theo phán quyết của tòa. Nhưng con bé… không thể ở cùng tôi // nhã nhặn nói//
Câu nói ấy rơi xuống, nặng nề hơn bất cứ bản án nào.Đôi mắt bé gái trợn tròn, trái tim thắt lại. Đứa trẻ ấy quay sang nhìn cha, rồi nhìn mẹ, mong tìm thấy một tia hối hận hay day dứt nào đó. Nhưng tất cả chỉ là sự lạnh lùng. Cả hai đều chọn đẩy em đi như một gánh nặng.
NPC
NPC
Thẩm phán : 'Như vậy…tòa sẽ sắp xếp người giám hộ tạm thời cho đứa trẻ, đồng thời chia sẻ quyền nuôi dưỡng pháp lý. Cả hai bên cha mẹ chỉ có trách nhiệm cấp dưỡng theo quy định.' //gõ búa cộc xuống mặt bàn//
Tiếng gõ búa ấy của thẩm phán vừa dứt, căn phòng xử án bắt đầu xôn xao. Những người có mặt luật sư, thư ký, vài người dự khán đều khẽ thì thầm với nhau. Nhưng tất cả âm thanh ấy chỉ vang lên như tiếng ù ù trong tai cô bé.
Em ngồi bất động, đôi mắt mở to nhưng trống rỗng. Cả thế giới như vừa vỡ ra thành từng mảnh vụn. Cha và mẹ ,hai người từng dắt em đi qua những năm tháng đầu đời , giờ lại lạnh lùng từ chối, coi em như một món đồ có thể bỏ lại, chỉ cần trả một khoản tiền để “hoàn thành trách nhiệm”.
Đôi bàn tay nhỏ bé của em siết chặt lấy vạt váy, đến nỗi vải nhăn nhúm. Em muốn hét lên, muốn chạy đến ôm lấy mẹ, níu lấy cha, cầu xin họ đừng bỏ rơi mình. Nhưng khi đôi mắt ngấn lệ ngước lên, tất cả những gì em thấy chỉ là bóng lưng họ. Người cha đứng dậy trước, dứt khoát quay đi, không ngoái lại. Người mẹ gập tập hồ sơ, khẽ thở dài rồi cũng bước theo hướng ngược lại.
___
Sau phiên tòa ấy, cô bé được đưa về sống tạm cùng một người giám hộ do chính quyền sắp xếp. Những ngày tháng ấy trôi qua chậm chạp, u buồn như một chuỗi mùa đông kéo dài vô tận. Nhưng điều khiến trái tim non nớt kia đau đớn nhất không phải là sự thiếu thốn vật chất, mà là cảnh tượng mà em nhiều lần chứng kiến: cha và mẹ – những người từng nắm tay em thuở nhỏ, giờ đã có những gia đình riêng, hạnh phúc mà chẳng hề có bóng dáng em trong đó.
Một lần, trên đường từ trường về, em vô tình bắt gặp người cha. Ông đang dắt tay một cậu bé trai trạc năm tuổi, đôi mắt sáng long lanh giống ông đến lạ. Bên cạnh, một người phụ nữ trẻ mỉm cười rạng rỡ, tay còn lại vòng quanh cánh tay ông. Họ trông như một gia đình mẫu mực ,đầy đủ, ấm áp. Người cha cúi xuống lau giọt kem dính trên má cậu bé, ánh mắt ông lúc ấy dịu dàng đến mức khiến tim cô bé đau nhói. Đã rất lâu rồi, em chưa từng thấy ánh mắt ấy hướng về phía mình.
Cô bé lùi lại, nép sau gốc cây. Trái tim co thắt, mắt mờ đi vì nước.
" cha... "
Em khẽ gọi trong cổ họng, nhưng tiếng gọi ấy chẳng thoát ra thành lời. Trong đôi mắt ông, giờ đây chỉ còn cậu bé kia, như thể cô con gái đầu tiên chưa bao giờ tồn tại.
Vài tháng sau, em lại bắt gặp mẹ. Người phụ nữ từng ru em ngủ giờ đang bế trên tay một bé gái nhỏ nhắn, nụ cười rạng ngời. Bên cạnh bà là một người đàn ông khác ,hẳn là chồng mới. Họ cùng nhau dạo trong công viên, tiếng cười lanh lảnh vang vọng cả một góc trời. Cô bé nấp ở xa, nhìn dáng mẹ cúi xuống hôn trán đứa trẻ kia, mà ngực như bị ai bóp chặt.
Cô bé nhận ra: cha và mẹ vẫn biết cách yêu thương, vẫn biết cách mỉm cười và dịu dàng… chỉ là, tất cả điều ấy không còn dành cho em nữa.
Từ hôm đó, em không chạy theo, không dám hy vọng họ sẽ quay lại tìm mình. Em lặng lẽ cất giữ nỗi đau trong lòng, học cách đứng nhìn từ xa. Ở trường, em ít nói, lầm lũi như một cái bóng. Bạn bè có đôi khi gọi em chơi, nhưng em chỉ cười nhạt, từ chối. Bởi em biết, tình thân - thứ mà em khao khát nhất chẳng ai có thể bù đắp nổi.
Đêm xuống, trong căn phòng nhỏ của người giám hộ, em ôm lấy con gấu bông cũ kỹ ,món quà duy nhất cha từng tặng vào sinh nhật năm năm tuổi. Đôi mắt em mở to, nhìn vào khoảng tối mênh mông.
Chu Nguyệt Anh◉01◉
Chu Nguyệt Anh◉01◉
“Không sao đâu… Mình ổn mà... "
__
Hot

Comments

𝑹𝒆𝒊𝒏𝒂 🐣

𝑹𝒆𝒊𝒏𝒂 🐣

Ngược dòng nước mắt ạ

2025-09-10

0

🦢

🦢

bài gì dạ

2025-09-10

0

♡☆Suzunagi Mirai ☆♡

♡☆Suzunagi Mirai ☆♡

huhu🥹🥹🥹tội con bé

2025-09-03

2

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play