Chương 2: Thanh âm của ngày sáng

Chương 2: Thanh âm của ngày sáng
Trái ngược với vẻ u ám về đêm, mỗi buổi sáng phủ Hội đồng lại mở màn bằng một nhịp sống nhộn nhịp đến lạ. Khi ánh nắng đầu tiên còn chưa kịp xuyên qua tán cây cổ thụ già ngoài cổng, tiếng mõ canh đã vang lên ba hồi, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Trong khoảnh khắc ấy, cả phủ như bừng tỉnh. Tiếng guốc gỗ lách cách trên nền gạch tàu vang lên liên hồi. Hàng chục người hầu vội vã quét sân, xếp ghế, lau từng khung cửa gỗ lim. Dãy nhà bếp ở phía đông bắt đầu đỏ lửa, khói bếp bốc cao quyện cùng mùi thơm của xôi, cá kho, thịt quay. Bầy gia nhân lăng xăng chạy đi chạy lại, kẻ khiêng nước, kẻ bưng mâm, kẻ đi mua đồ tươi ngoài chợ.
Trên khoảng sân chính điện, lính canh thay ca, áo giáp sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời, tiếng bước chân đều đặn, vang rền như trống trận. Không ai được phép lười nhác; chỉ cần chậm một nhịp, roi mây sẽ quất xuống lưng không nương tay. Luật lệ trong phủ chưa từng khoan dung với kẻ sai sót.
Chính điện rực rỡ nhất vào buổi sáng. Những bức rèm gấm đỏ thẫm được kéo sang hai bên, ánh sáng chiếu rọi làm cả gian phòng như bừng sáng. Hoành phi, câu đối dát vàng phản chiếu ánh sáng chói lọi. Trên án thờ, khói nhang nghi ngút bay thẳng, nghiêm trang và uy nghiêm đến rợn người. Mỗi gia nhân khi bước qua đều phải cúi đầu, không dám nhìn thẳng, bởi chỉ một ánh mắt vô lễ cũng có thể khiến họ mất mạng.
Bên hữu viện, những giọng cười trong trẻo của các tiểu thư vọng ra, xen lẫn tiếng sột soạt của váy lụa, tiếng ngọc va vào nhau leng keng. Bên tả viện, tiếng quát tháo của quản gia vang dội, ra lệnh cho từng người hầu kiểm tra kho gạo, thùng nước, bát đũa… Tất cả đều phải hoàn hảo, bởi một sơ suất nhỏ cũng có thể thành cái cớ để kẻ khác chụp mũ, đẩy xuống tận đáy.
Nhưng ẩn sau nhịp sống tưởng chừng rộn ràng, náo nhiệt ấy, là một áp lực vô hình mà ai cũng cảm nhận được. Người trong phủ biết rõ: mọi lời nói, mọi cử chỉ đều đang bị giám sát. Chẳng ai dám buông lơi, chẳng ai dám thật sự nở nụ cười vô tư. Những kẻ hầu lâu năm thường thì thầm với người mới:
“Trong phủ, vui cũng phải biết cách vui. Cười cũng phải nhớ giữ ý. Nói cũng phải lọc từng chữ, kẻo hồn còn chưa kịp về đã mất xác.”
Ở hậu viện, nơi tưởng chừng vắng vẻ, cũng không hề bình yên. Mấy gian phòng gỗ lim đóng kín cửa cả ngày, không ai dám bén mảng. Người ta đồn rằng có những bí mật từ đời trước được chôn giấu nơi ấy, đến mức quản sự trong phủ cũng chỉ biết lắc đầu: “Đừng hỏi, đừng tò mò, càng ít biết càng sống lâu.”
Những người sống trong phủ đều đã quen với cách “ngậm miệng” để tồn tại. Họ cúi đầu, làm việc, chấp hành. Họ nhìn thấy nhưng giả vờ như không thấy, nghe rõ nhưng làm như không nghe. Cả phủ Hội đồng vận hành trơn tru như một cỗ máy khổng lồ, nơi mỗi bánh răng đều bị buộc phải quay đúng hướng, không chệch một li nào.
Và rồi, giữa những thanh âm của một ngày sáng rực rỡ ấy, người ngoài nghe thấy tiếng cười, tiếng đàn, tiếng hát… nhưng những người sống bên trong lại chỉ nghe rõ nhất một âm thanh khác: tiếng thở dài khe khẽ len lỏi sau những bức rèm gấm.
Một tiếng thở dài rất nhỏ thôi, nhưng đủ để nhắc nhở rằng: sau lớp hào nhoáng của phủ Hội đồng, bóng tối vẫn chực chờ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play