Chap 2

Chú thích : "abc" : lời nói của nhân vật "ABC" :hét lớn *abc* : suy nghĩ
Đêm mưa tầm tã. Gió rít qua từng con hẻm, kéo theo tiếng sấm nổ rung cả bầu trời. Trong bóng tối, 007n7 chạy thục mạng, bế C00lkidd trong tay. Hơi thở hắn nặng nề, mỗi bước chân dẫm lên vũng nước đều bắn tung tóe.
C00lkidd
C00lkidd
“Ba ơi… con mệt…” // Dụi mặt vào ngực anh, giọng yếu ớt.//
007n7
007n7
“Cố lên… chúng ta phải đi. Elliot sẽ không dừng lại đâu.” //Anh khàn giọng, ánh mắt lóe lên sự tuyệt vọng.//
---
Một căn nhà bỏ hoang ở ngoại ô. Anh đặt C00lkidd xuống, đắp tạm chiếc áo khoác lên người nó.
007n7
007n7
“Ngủ đi, ngày mai ba sẽ tìm đường khác. Ở đây tạm thời an toàn.”//Anh vuốt tóc đứa nhỏ, mệt mỏi tựa lưng vào tường, đôi mắt nhắm lại trong thoáng chốc.//
Rạng sáng. Tiếng mưa ngừng rơi. 007n7 choàng tỉnh. Căn phòng trống rỗng. Áo khoác vứt lại trên sàn. Không còn C00lkidd.
007n7
007n7
“...C00lkidd?”
007n7
007n7
//Anh bật dậy, chạy khắp ngóc ngách căn nhà, mắt mở to, tim như muốn ngừng đập.//“C00lkidd!!! Con đâu rồi?!!”
Tiếng gọi dội vào khoảng không lạnh lẽo. Không một hồi đáp.
---
Vài ngày sau, khắp các bức tường cũ kỹ trong thành phố xuất hiện tờ giấy tìm người. Ảnh một đứa bé da đỏ chót, dòng chữ nguệch ngoạc: “Mất tích. Ai tìm được xin báo…”
Người qua đường chỉ nhìn thoáng qua rồi bỏ đi. Không ai quan tâm.
007n7
007n7
“Xin ai đó… làm ơn…” //Anh đứng run rẩy dưới gió, dán thêm tờ giấy mới, đôi mắt thâm quầng, giọng khản đặc.//
007n7
007n7
“Con ở đâu rồi, C00lkidd… Ba đã hứa sẽ không bỏ con…”
Trong khi đó, ở một nơi khác, Elliot ngồi trong bóng tối, đôi mắt đen sắc lạnh dõi theo từng tờ giấy tìm người bay phần phật trên tường.
Elliot
Elliot
“Ha… mất dấu thằng nhãi đỏ rồi à?” //Hắn nhếch môi cười nhạt, bàn tay siết chặt chuôi dao.//
Elliot
Elliot
“Tốt. Tao không cần nó. Tao chỉ cần MÀY thôi, 007n7…”
Giọng cười rền vang trong căn phòng trống, như tiếng xiềng xích lạch cạch báo trước cơn ác mộng sắp tới.
---
Một đêm mưa phùn. 007n7 co ro trong căn nhà tạm, trên bàn chỉ còn vài mẩu bánh khô. Hắn mệt mỏi, đôi mắt hằn quầng thâm.
007n7
007n7
“…C00lkidd… ba xin lỗi… ba đã không giữ được con.” //Anh gục đầu xuống bàn, thì thầm trong tiếng thở nặng nhọc.//
---
Cánh cửa bật mở. Tiếng bước chân dồn dập vang lên, kéo theo luồng gió lạnh buốt.
Elliot
Elliot
“Tìm thấy rồi.” //Hắn đứng trong khung cửa, dáng cao to, tóc vàng rũ xuống trán ướt mưa. Đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên tia sắc lạnh.//
007n7
007n7
“…Elliot…” //Toàn thân anh run rẩy, tim co thắt lại.//
Elliot
Elliot
“Mày làm tao mất công quá đấy. Nhưng mà… cũng đáng. Giờ tao có thể nhìn thẳng vào mặt mày.” //Hắn nhếch mép, tiến lại gần.//
007n7
007n7
“Tôi… xin lỗi. Chuyện năm xưa… đều là lỗi của tôi. Hãy tha cho tôi.” //Anh run run quỳ xuống, giọng nghẹn lại.//
Elliot
Elliot
“Tha? Hahaha… //Hắn bật cười như điên, rồi bất ngờ túm lấy tóc hắn, giật ngược ra sau.// Mày nghĩ tao dựng lại tiệm hai lần để rồi tha cho mày sao?”
007n7
007n7
“A-!!” //Da đầu hắn như rách rời, nước mắt trào ra.//
Elliot
Elliot
“Nghe cho rõ. Từ hôm nay, mày là của tao. Sống hay chết đều do tao quyết định.” //Hắn gằn từng chữ, rồi đấm thẳng vào mặt hắn. Tiếng xương va chạm vang khô khốc. Máu từ khóe miệng 007n7 rỉ ra, hòa vào mùi mưa ẩm lạnh.//
---
Đêm ấy, Elliot trói 007n7 bằng xích sắt, kéo lê anh đi trong bóng tối. Tiếng xiềng xích kéo dài trên nền đất lạnh nghe như tiếng than khóc.
007n7
007n7
“Xin cậu… xin cậu đừng…” //Anh cố gắng bò, nhưng bị Elliot kéo giật ngược lại.//
Elliot
Elliot
“Câm. Mày sẽ cầu xin tao còn nhiều… nhiều nữa cơ.” //Giọng hắn trầm xuống, như một lời nguyền.//
Bên trong căn phòng giam kín, ánh đèn vàng nhạt hắt lên khuôn mặt Elliot. Đôi mắt đen của anh lấp lánh ánh sáng bệnh hoạn.
Elliot
Elliot
“Nhìn tao đi, 007n7. Mày sẽ quen thôi… với đau đớn, với xiềng xích, với việc chỉ được thở khi tao cho phép.” //Hắn khẽ vuốt má anh, cử chỉ dịu dàng bất ngờ.//
007n7
007n7
“…Elliot…?” //Anh thở dốc, hoang mang.//
Elliot
Elliot
“Ngoan thì tao thương… nhưng chỉ cần một cái liếc mắt sai thôi…” //Ngay lập tức, hắn tung cú đá mạnh vào bụng anh. 007n7 ngã quỵ, ôm bụng nôn ra máu.//
Elliot
Elliot
“…Tao sẽ nghiền nát mày như rác.”
---
Trong căn phòng tối chỉ có ánh sáng leo lét từ ngọn đèn vàng trên trần, không gian đặc quánh mùi sắt rỉ, mùi máu khô và mồ hôi.
007n7
007n7
//gượng gào kéo xích nơi cổ tay, giọng khàn đặc//: “Elliot… cậu còn muốn gì nữa? Tôi đã… chịu đủ rồi…”
Elliot
Elliot
//ngồi xuống ghế, mái tóc vàng lòa xòa che nửa mắt, đôi mắt đen lóe lên tia thích thú. Hắn khẽ nghiêng đầu, nhếch mép cười//: “Chịu đủ? Tao mới chỉ bắt đầu thôi, cưng à.”
Elliot bất chợt đứng dậy, tiến lại gần, dùng tay bóp cằm 007n7, ép ngẩng mặt lên
Elliot
Elliot
“Nhìn tao. Mắt mày run rẩy thế này, tao lại càng muốn nghiền nát mày hơn.”
007n7
007n7
//ra sức lắc đầu, nước mắt giàn giụa//: “Buông tôi ra… Tôi không còn là thằng hacker đó nữa… Tôi chỉ muốn yên ổn thôi…”
Elliot
Elliot
//bất ngờ bật cười lớn, tiếng cười méo mó vang vọng khắp phòng//: “Yên ổn? Sau khi mày thiêu rụi cả tiệm của tao hai lần? Sau khi mày khiến tao phải sống nhục nhã, trắng tay? Hả?!”
Hắn vung tay, nện cú đấm thẳng vào bụng 007n7. Âm thanh rùng rợn vang lên khi cơ thể gầy gò của cậu ngã gập xuống, ho ra vệt máu
007n7
007n7
//khụ khụ, cố hít lấy hơi thở//“Không phải… tôi… C00lkidd… nó-”
Elliot
Elliot
“Câm cái mồm lại! Đừng đổ lỗi cho một thằng nhãi biến mất như ma. Tao chỉ biết… chính mày là kẻ phá hủy cuộc đời tao.”//cắt ngang, dùng chân đạp mạnh vào ngực 007n7//
Hắn cúi xuống, áp sát tai 007n7, giọng thì thầm nhưng đầy độc địa
Elliot
Elliot
“Nhưng mày yên tâm. Tao sẽ cho mày một cuộc đời mới… một địa ngục không lối thoát.”
007n7
007n7
“Đồ điên… mày là đồ điên…”//run rẩy, cố lết ra sau, nhưng xích ở cổ tay kéo giật lại, va đập xuống nền gạch lạnh buốt//
Elliot
Elliot
//trong khoảnh khắc ánh mắt dịu lại, hắn vuốt ve má 007n7, ngón tay lướt qua vệt máu nơi khóe môi// “Ừ… Tao điên đấy. Điên vì mày. Điên vì muốn có mày, dù bằng cách nào đi nữa.”
Bàn tay dịu dàng ấy bất ngờ biến thành cái tát trời giáng, khiến 007n7 nghiêng cả đầu, máu bắn ra.
Elliot
Elliot
“Và nếu mày dám trốn… Tao sẽ nghiền nát từng cái xương trên người mày. Hiểu chưa?”//gầm gừ, đè mạnh lên người 007n7//
007n7
007n7
//Anh nức nở, cố gượng chống lại ánh mắt tối đen ấy// “… Thà chết còn hơn…”
Elliot
Elliot
“Chết? Không… mày sẽ sống. Sống chỉ để đau đớn từng ngày dưới tay tao.”
Hot

Comments

✨Meol✨(mèo có 🌱 trên đầu)

✨Meol✨(mèo có 🌱 trên đầu)

Nghe mùi ngược đâu đây👌🤑✨✨✨

2025-09-06

1

Clare :)

Clare :)

sao nó gia trưởng thế 😨

2025-09-06

0

Toàn bộ
Chapter
Chapter

Updated 3 Episodes

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play