[All X Isagi | ALLISAGI] Sigma Ẩn Mình
C4. Bức phác hoạ trong sảnh chính
tác giả tên sả
à, trước khi bắt đầu chương này thì tui xin phép giải thích tính cách của Isagi một xíu
tác giả tên sả
ban đầu khi mới làm ở đây và chưa gặp hết các top thì ẻm hơi khá vụng về nên là sẽ hơi ooc nhe
tác giả tên sả
về sau thì dần dần ẻm quen rùi nên ẻm bth luôn
tác giả tên sả
nchung là bất cần đời á, đại đại zị đi
tác giả tên sả
nchung là zô truyện
Chương 4 - Bức phác hoạ trong sảnh chính
Sảnh chính của Blue Mansion hôm nay tấp nập hơn thường lệ.
Tiếng giày gõ lộp cộp trên nền đá cẩm thạch, tiếng cười nói, cả những lời trêu chọc vang khắp nơi.
Isagi ôm chiếc khay bạc, kiên nhẫn đi vòng quanh để phục vụ đồ uống cho từng vị khách.
Isagi Yoichi
Mình phải giữ bình tĩnh. Đây chỉ là một phần công việc thôi. Không được để lộ sơ hở nào cả.
Cậu hít sâu, bước tới bàn gần cửa sổ. Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên ngay sau lưng:
Bachira Meguru
Cậu quản gia, đứng yên một chút được không?
Isagi giật thót, quay đầu. Một chàng trai với mái tóc đen pha vàng, đôi mắt vàng sáng như nắng ban mai, đang ngồi xổm sau ghế, tay cầm bút chì và cuốn sổ vẽ.
Isagi Yoichi
Th… thưa ngài, ngài là…
Bachira Meguru
Bachira Meguru!
Giọng anh ta líu lo như trẻ con.
Bachira Meguru
Tôi là họa sĩ. Và cậu… cậu có một gương mặt tuyệt đẹp để vẽ!
Isagi đỏ mặt, bối rối đến mức suýt làm rơi khay.
Isagi Yoichi
Tôi… tôi chỉ là quản gia thôi… xin ngài đừng đùa…
Bachira Meguru
Không đùa đâu nha!
Bachira nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh.
Bachira Meguru
Đứng yên đi, cho tôi vẽ một chút thôi~~~~
Isagi Yoichi
Nhưng… tôi còn phải phục vụ…
Bachira Meguru
Cứ coi như… phục vụ nghệ thuật đi mà!
Bachira cười toe, giọng vừa nũng nịu vừa cương quyết.
Isagi thở dài, quyết định đặt khay trà lên bàn để nó khỏi rơi.
Isagi Yoichi
Vậy… chỉ một lát thôi.
Y như một đứa trẻ được kẹo, Bachira reo khẽ, bút chì bắt đầu lướt nhanh trên giấy.
Mỗi nét vẽ mang theo sự hứng khởi lạ kỳ.
Bachira Meguru
Cậu biết không, đôi mắt của cậu như có hai tầng. Một tầng hiền lành, sáng trong. Còn một tầng… tối, sâu như vực thẳm ấy. Thú vị ghê!
Isagi Yoichi
*khẽ giật mình* //Mình… đã để lộ ra rồi sao? Không… không thể nào…//
Cậu vội cúi mặt xuống, tránh ánh nhìn quá sắc sảo kia.
Isagi Yoichi
Tôi… tôi chỉ là một Beta bình thường…
Bachira bật cười, vẽ thêm vài đường mạnh mẽ.
Bachira Meguru
Dù là gì, cậu cũng tuyệt lắm! Này, đừng cúi đầu, nhìn lên chút đi, cho tôi vẽ đôi mắt kia rõ hơn.
Isagi ngần ngừ, rồi rụt rè ngẩng lên.
Đôi mắt xanh thẳm bắt gặp ánh vàng rực, trong thoáng chốc cậu cảm thấy như bị xoáy sâu vào một thế giới lạ lùng.
Bachira hớn hở, vẽ nhanh hơn.
Bachira Meguru
Cậu giống như một ngọn đèn nhỏ trong lâu đài to đùng này vậy. Khiến người ta muốn lại gần.
Isagi Yoichi
*lí nhí* Cậu này… nói mấy lời khó hiểu quá…
Bachira Meguru
Không khó hiểu đâu!
Bachira cười, giọng trẻ con ngọt ngào.
Bachira Meguru
Tôi chỉ nói thật thôi. Cậu dễ thương lắm.
Isagi Yoichi
*đỏ bừng, cúi gằm mặt* //Mình… phải tập trung vào nhiệm vụ. Không thể để tâm đến những lời như vậy.//
Bachira bất ngờ vươn tay, kéo nhẹ tay áo Isagi.
Bachira Meguru
Đừng đi vội, thêm chút nữa thôi. Tôi muốn giữ hình ảnh này lại… để mỗi khi nhìn vào, tôi sẽ thấy vui.
Isagi sững người. Trong lòng cậu, một cảm giác lạ len lỏi.
Không giống sự chế giễu hay thử thách từ những người khác, ánh mắt của Bachira thuần khiết, hồn nhiên như trẻ nhỏ.
Nhưng cũng chính vì vậy mà nó nguy hiểm hơn bởi nó có thể làm cậu mất cảnh giác.
Isagi Yoichi
Tôi… thật sự phải làm việc tiếp rồi.
Bachira khép cuốn sổ lại, đôi mắt vẫn sáng rực.
Bachira Meguru
Nhưng cậu không trốn được đâu. Tôi sẽ theo cậu, để tìm thêm nhiều khoảnh khắc đẹp hơn.
Isagi thở dài, nhặt khay trà lên.
Isagi Yoichi
Nếu ngài cứ bám theo, tôi sẽ gặp rắc rối mất…
Bachira Meguru
Thì cứ để tôi đi cùng!
Bachira tung tăng bước theo sau, giống như chiếc bóng màu vàng.
Bachira Meguru
Tôi sẽ gọi đây là… hành trình vẽ quản gia!
Isagi Yoichi
Bachira-san, xin ngài đừng nói lớn… mọi người đang nhìn…
Bachira Meguru
Càng tốt~~!!
Bachira bật cười, giọng như trẻ con khoe trò chơi mới.
Bachira Meguru
Để ai cũng biết cậu đặc biệt thế nào.
Isagi nóng mặt, cúi thấp đầu hơn. Nhưng trong lòng, có một góc nhỏ khẽ rung động.
Một phần trong cậu, phần mà cậu cố giấu đi cảm thấy được nhìn thấy, được thừa nhận.
Trong khi ấy, Bachira khẽ nhìn sang, đôi mắt lấp lánh không chỉ bởi niềm hứng thú nghệ thuật, mà còn bởi một cảm xúc khác.
Một thứ cảm xúc mới mẻ, dịu dàng, bập bùng như ngọn lửa nhỏ trong tim anh.
Giữa tiếng ồn ào và trò đùa nghịch trong sảnh chính, Isagi dần học cách giữ bình tĩnh.
Nhưng sự bám riết hồn nhiên của Bachira lại gieo vào lòng cậu một mầm cảm xúc khó gọi tên.
Còn Bachira, trong những nét vẽ và ánh nhìn, đã vô thức để trái tim mình hướng về phía quản gia bí ẩn ấy.
Comments
Janaki thích đọc bl 🎀
bộ pà mắc nchung lắm hả
2025-09-07
1