Chương 2: Lần đầu tiếp khách.

Hôm sau, khi tỉnh dậy Liễu Vãn Hy đã thấy mình đang ở trong một căn phòng khác.
Cậu vội vàng đảo mắt nhìn một lượt căn phòng, sau đó mới nhìn lại bản thân.
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Bộ đồ rách rưới gì thế này??
Cậu chạy về phía cửa muốn trốn đi, nhưng cửa đã bị khoá, không có cách nào mở được.
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Tên khốn khiếp!
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Anh tốt nhất nên giết tôi luôn đi!
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Nếu để tôi sống thọ, anh chắc chắn sẽ không yên ổn đâu!!! *nghiến răng*
Cánh cửa bỗng dưng mở ra, khiến Liễu Vãn Hy giật mình lùi lại.
Lão Lưu
Lão Lưu
Bé cưng, em háo hức chờ tôi à? *liếm môi*
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Ông... ông định làm gì?
Lão Lưu
Lão Lưu
Cưng ngoan ngoãn tôi sẽ không làm gì cưng đâu.
Lão dùng ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm vào cậu, chầm chậm tiến đến gần.
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Ông mà dám động vào tôi thì...
Chưa dứt lời, cậu liền nhanh tay quăng cả cái điện thoại bàn vào đầu lão.
Lão Lưu
Lão Lưu
Mẹ nó! *ôm đầu*
Lão Lưu
Lão Lưu
Sao mày dám hả thằng ddieems!?
Cậu tóm lấy bình hoa trên bàn, thủ thế chuẩn bị phang vào đầu lão ta bất cứ lúc nào.
Lão Lưu vừa lao đến liền bị cậu đập bình hoa vào đầu, cơ thể nặng trịch loạng ngã xuống.
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Đúng là gốm sứ đắt tiền có khác.
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Đập vậy mà bình không bể.
Liễu Vãn Hy nhìn bình hoa trong tay, định đập thêm một phát nữa đã bị một lực mạnh đẩy văng ra.
Dư Tần Nhiệm
Dư Tần Nhiệm
Mày bị điên à!?
Dư Tần Nhiệm
Dư Tần Nhiệm
Có biết đây là khách của anh Khấu không?
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Không biết. *dửng dưng*
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Anh Dư, lão Lưu bất tỉnh rồi.
Dư Tần Nhiệm
Dư Tần Nhiệm
Đưa lão Lưu ra ngoài, gọi bác sĩ đến. *phất tay*
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Vâng. *khiên lão Lưu đi*
Dư Tần Nhiệm
Dư Tần Nhiệm
Còn mày, chuẩn bị tâm lý trước khi anh Khấu về đi.
Liễu Vãn Hy không những không thèm trả lời, còn bày ra vẻ mặt khinh bỉ.
Dư Tần Nhiệm
Dư Tần Nhiệm
Khấu Kỷ Phàn, rốt cuộc anh rước của nợ gì về thế này? *thở dài*
Dư Tần Nhiệm
Dư Tần Nhiệm
Lần đầu tiếp khách đã đánh người ta ngất xỉu. *than vãn*
_____
Nghe Dư Tần Nhiệm kể mọi sự việc xảy ra, Khấu Kỷ Phàn liền không ngăn được bản thân nổi điên.
Khấu Kỷ Phàn
Khấu Kỷ Phàn
Liễu Vãn Hy, mày bò ra đây cho tao! *quát*
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Chuyện gì?
Hắn khống chế cậu trói tay chân lại, Liễu Vãn Hy dù có phản kháng, nhưng chút sức lực của cậu nào có thể đọ được với hắn.
Nhìn thấy rút dây nịch ra, cậu bất giác nuốt khan, cố gắng lùi xa hắn hết mức có thể.
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Anh định làm gì? *lo sợ*
Khấu Kỷ Phàn
Khấu Kỷ Phàn
Chó không ngoan đương nhiên cần được dạy dỗ rồi.
Nói rồi, từng đợt vung tay là từng vệt đỏ hằn lên làn da cậu. Có nơi thậm chí còn bầm tím rướm máu.
"Vút, vút, vút!"
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Ah... hức!! *co người*
Khấu Kỷ Phàn
Khấu Kỷ Phàn
Có đau không? Hửm? *đá vào người cậu*
Liễu Vãn Hy run rẩy, nhưng trong ánh mắt cậu lại chẳng xuất hiện nổi sợ nào. Ngược lại, cái trừng mắt đó lại khiến cho Khấu Kỷ Phàn hứng thú.
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Đồ chó chết!
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Súc sinh khốn nạn!
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Nhân cách tồi tệ!
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Anh là đồ không có não chỉ biết dùng bạo lực!
Khấu Kỷ Phàn
Khấu Kỷ Phàn
Đúng là có ăn học có khác.
Khấu Kỷ Phàn
Khấu Kỷ Phàn
Đến mắng người cũng biết lựa lời như vậy. *cười khẩy*
Hắn siết lấy cổ cậu, còn tốt bụng tặng cho cậu liên tiếp mấy bạt tai như trời giáng.
Khấu Kỷ Phàn
Khấu Kỷ Phàn
Mắng nữa đi?
Khấu Kỷ Phàn
Khấu Kỷ Phàn
Không phải mày giỏi về khoản này lắm sao?
Liễu Vãn Hy
Liễu Vãn Hy
Đến chó sủa nghe còn sạch tai hơn anh nói.
Sau câu nói đó, Liễu Vãn Hy không còn nghe được thêm câu nào từ Khấu Kỷ Phàn.
Thay thế đó là cơn đau đớn không ngừng tăng lên, cơ thể chằn chịt vết thương, quần áo rách rưới thảm không tả nổi.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play