Anh vẫn nhớ rất rõ cái ngày định mệnh ấy. Điện thoại reo lên, một tin nhắn từ em hiện ra với dòng chữ ngắn gọn:
Trương Hàm Thụy _em
Anh này, em đã từng bé thế này đấy.
Kèm theo đó là một bức ảnh cũ.
Anh mở bức ảnh ra. Trước mắt anh là một cậu bé ngồi khoanh gối, đôi bàn tay chống lên má, mái tóc hơi rối nhưng lại toát ra vẻ hồn nhiên vô cùng dễ thương. Đôi mắt em tròn xoe, sáng long lanh như bầu trời đầy sao, còn nụ cười thì trong veo, rạng rỡ đến mức khiến cả thế giới ngoài kia như dừng lại. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, anh có cảm giác mình vừa tìm thấy thứ ánh sáng mà bao lâu nay vẫn lạc mất.
Anh nhắn ngay lập tức:
Tả Kỳ Hàm _anh
Nụ cười của em ngày xưa và bây giờ vẫn y hệt nhau, chẳng thay đổi chút nào.
Bên kia trả lời bằng icon mặt cười cùng dòng chữ:
Trương Hàm Thụy _em
Thật à? Em cứ tưởng lớn rồi thì khác đi chứ.
Anh nhìn màn hình, khẽ mỉm cười. Ngón tay gõ chậm rãi từng chữ, như sợ làm mất đi sự chân thành:
Tả Kỳ Hàm _anh
Không. Nó vẫn đẹp, vẫn trong sáng như thế. Giống như tình yêu mà anh dành cho em, luôn nguyên vẹn và không bao giờ thay đổi.
Khoảnh khắc đó, anh biết rằng tấm ảnh này đã vượt qua giá trị của một bức hình cũ. Nó trở thành minh chứng cho sự kết nối giữa hai tâm hồn. Từ hôm ấy, anh lưu nó cẩn thận trong điện thoại, đặt riêng một thư mục chỉ dành cho em - nơi không ai có thể chạm tới, ngoại trừ anh.
Thỉnh thoảng, khi nhớ em, anh lại mở bức ảnh ra. Nhìn nụ cười trẻ thơ ấy, anh cảm thấy một sự an ủi kỳ lạ, như được tiếp thêm sức mạnh để bước qua những ngày mệt mỏi. Anh gọi thầm trong lòng:
Tả Kỳ Hàm _anh
“Đây chính là khởi đầu của chúng ta. Một khởi đầu giản dị, nhưng đẹp đến nao lòng.”
Comments