Bén trong đại điện ở tại Sở Gia, có rất nhiều tinh anh ưu tú đã có mặt ở đó từ sớm, trên gương mặt nam thanh nữ tú đều là hiện ra nét tươi cười vui sướng, tất cả bọn họ ở tại đây đều có thực lực Khai Mạch Cảnh hậu kì rồi, sắp tới giai đoạn bước vào Linh Hải cảnh nên được một đại kì ngộ do gia tộc ban phát.
Trên đàm toạ thượng vị, một vị trung niên nhân nhìn tới hơn mười gương mặt suất sắc tại đây mỉm cười lên tiếng: "Hôm nay tất cả các ngươi đều đã có thực lực nhất định, nên ta sẽ mở ra cấm địa để các ngươi nhận cơ hội đột phá bên trong, cố gắng nắm bắt thời gian, ba ngày sau cấm địa Sở gia sẽ mở ra, các ngươi mau đi chuẩn bị đi!"
Nghe được những lời nói kia khiến cho đám thiếu niên thiếu nữ vui mừng không ít, sau đó tất cả đều cuung bộ mặt ôm quyền cung kính đáp, rồi dần lui ra phía ngoài đại điện. Vừa hay đúng lúc đó, một thiếu niên vẻ ngoài suy nhược đang bước lên cầu thang tiến vào, đám thiếu niên thiếu nữ thấy tên suy nhược đi tới bắt đầu lộ vẻ chán ghét, một vài thanh âm không chút kiềm hãm mà vang lên:
"Đây không phải là thiên kiêu tinh anh độc nhất của Sở Gia sao? Thế nào bây giờ lại bộ dáng thảm hại thể kia?" Một tên thiếu niên dáng người hơi gầy, khuôn mặt tầm thương cười nhạt lên tiếng. Hắn là Sở Lục, là con cháu đích hệ trưởng lão trong tộc.
"Haha, từng là đỉnh cao thiên kiêu, là niền kiêu hãnh của Sơ gia trưởng tộc, vậy mà lại trở nên thảm hại bộ dáng phế vật kia!" Một nữ tử khác có dáng người tạm ổn, dung nhan dễ nhìn lên tiếng phụ hoạ. Nàng là Sở Uyên, là con cháu đích nữ trưởng lão khác.
"Một thời là thiên kiêu, bị thảm hại như vậy có dễ chịu hay không?" Một tên khác lại có vẻ vui sướng khi thấy cảnh tượng Sở Hàn trở thành như vậy, hắn cùng với tên Sở Lục không có ai biệt, gọi là Sở Tam.
Noi xong chính là cả đám bọn họ không chần chờ mà xuyên qua Sở Hàn bước đi, so với việc ở đây châm chọc, đố kị thì bọn họ vẫn nên chuẩn bị chu đáo cho việc tiến vào cấm địa gia tộc, nơi đó tất nhiên có cơ duyên giúp bọn chúng thăng cấp tiến vào Linh Hải cảnh.
Sở Hàn nghe được tất cả lời nói kia cũng chỉ cười nhạt lắc lắc đầu, sư tử mất lông bờm liền không khác gì con chó ngoài đồng hoang, bị đám sói xem thường đòi ăn thịt. Đối với ánh mắt và lời nói kia hắn cũng đã quá quen thuộc rồi, nhưng vẫn là như cũ trong lòng có chút nhói nhói cảm giác tức giận khó kìm được.
Bỏ qua tất cả mọi chuyện ra sau ót, hắn từng bước chậm chạp tiến vào đại điện bên trong, mắt nhìn tới thấy được phụ thân hắn đang cúi đầu, tay điểm mi tâm day day nhẹ như đang có tâm sự gì đó. Mỉm cười một cái, hắn nhẹ nhàng giảm bớt thanh âm đi tới, sau đó lên tiếng:
"Phụ thân, người lại suy nghĩ nhiều rồi!"
"Hàn nhi, con tới rồi sao? Nào, mau tới đây ngồi!" Nghe được thanh âm quen thuộc vang lên, Sở Vân nhìn lại lập tức nở nụ cười vẫy tay đáp lời!
Sở Hàn không do dự mà bước đi tới, ngồi bên cạnh phụ thân, lúc này Sở Vân mới cần cánh tay trái hắn lên mà bắt mạch kiểm tra qua một phen, thời gian dần trôi qua, Sở Vân cười tươi đáp: "Có lẽ là khôi phục dần nhanh hơn rồi, tiếp tục duy trì thì khoảng một năm nữa là con có thể bắt đầu tu hành rồi!"
"Phụ thân, uống thuốc nhiều cũng phải khỏi chứ? Hiện tại ta cũng cảm giác kinh mạch và xương cốt đang dần hồi phục, dù tốc độ khá chậm và còn rất lâu, nhưng đây cũng là thành tích tốt nhất rồi!" Sở Hàn cũng là cười gượng đáp, trong ánh mắt hắn lộ ra nhiều cảm xúc khác biệt lẫn lộn.
Trong thời gian ban năm hắn trở thành phế vật không thể hấp thu linh khí tu luyện, mọi thứ đã giúp hắn hiểu rõ không ít, tỉ như là bộ mặt của tấy cả thiếu niên thiếu nữ trạc tuổi với hắn, lúc ta đình cao cấp bậc thì đều tung hô ngọt lời không ít, đến khi thất thế trở thành phế nhân thì lập tức quay qua chê bai xem thường, thế sự thay đổi như là lật bánh vậy!
Nhưng xen kẽ đó cũng giúp hắn biết được, rằng là phụ mẫu không có bỏ rơi hắn, bằng hữu theo hắn ba năm trước làm nhiệm vụ cũng là không có xem thường, ngược lại là nhiều hơn sự quan tâm hỏi han.
"Ta đã chuẩn bị Linh dịch nối kinh mạch và xương cốt cho con rồi, tối nay nhớ cởi bỏ y phục bước vào trong đó ngâm mình, tuyệt đối không được từ chối!" Vẻ mặt Sở Vân nghiêm túc lại hẳn, lúc trước thương thể của Sở Hang quá nặng nên lão mới phải dùng thuốc uống giúp hắn. Nay tiến độ hồi phục đã cao hơn, nên cần phải ngâm mình trong linh dịch, có như vậy mới có thể nhanh chóng hồi phục bước lên ckn đường tu hành lần nữa.
"Vâng, con biết rồi!" Sở Hang với vẻ mặt không chấp thuận mà đáp, hắn có vẻ muốn uống thuốc hơn là ngâm mình, cảm giác giống như bị đàn kiến thi nhau cắn xé đau đớn khó tả.
"Đúng rồi, tại Lâm gia đã có tin tức về hôn ước giữa con và nàng ta!" Như nhớ ra gì đó, Sở Vân lập tức lên tiếng nói.
"Bọn họ quyết định ra sao? Có phải hay không đã từ bỏ hôn ước này?" Sở Hàn nghe tới hôn ước lập tức sáng mắt, không phải hắn là đang chờ tin tức này sao.
Ba năm trước trở thành phế nhân không thể tu luyện, hắn đã viết ra bức thư yêu cầu từ hôn với trưởng nữ Lâm gia kia, dù sao lấy hắn tình trạng lúc đó thật không xứng với thiên kiêu ngọc khoả minh châu sáng chói kia. Tuy nhiên từ khi gửi bức thư kia thì không có lấy hồi âm, cho tới tại hôm nay mới nghe phụ thân nhắc tới làn hắn hớn hở hỏi lại.
"Dễ dàng từ chối hôn ước dễ vậy sao? Bọn họ nhất quyết không xoá bỏ hôn ước này, nên con hãy từ bỏ ý định kia đi!" Sở Vân có chút dở khóc dở cười gõ trán hắn một cái mà đáp, hôn ước giữa hai gia tộc nào dễ dàng xoá bỏ như vậy, huống hồ gì Lâm gia và Sở gia coi như là một cái đại bằng hữu thân cận.
"Lý nào lại vậy?" Sở Hàn lộ vẻ buồn hực lẩm bẩm hỏi, hắn đáng nghĩ thầm có phải hay không gia tộc họ Lâm không cần dah tiếng để chấp nhận hôn ước với tên phế vật như hắn, hay là nói Lâm Nhã Yên đôi mắt có vấn đề mà chấp thuận theo hôn ước.
"Ngươi tiểu tử này đang nói gì đó, người ta là trưởng nữ Lâm gia giữa hôn ước với con đã là tốt rồi, lại còn hỏi ngước lý lẻ, muốn ta đánh chết con sao?" Sở Vân không ngờ được con trai của lão lại có suy nghĩ như vậy, lão hận không thể lúc này dùng gia pháp đối với hắn.
"Phụ thân, ta nào có ý đó? Chỉ là đang nghĩ Lâm Nhã Yên thật tốt, dù biết ta không thể tu hành mà vẫn chấp nhận giữ hôn ước, ta tấy nhiên vui lòng rồi!" Sở Hàn gũng phải phục bản thân vì nói dối trơn tru như vậy, chỉ là hôn ước giữa hắn với Lâm Nhã Yên buộc phải huỷ bỏ, nếu không thật là không thể thoát được ánh mắt lạnh lẽo kia.
"Con bớt ba hoa đi, mau chuẩn bị cởi đồ đi ngâm linh dịch đi thôi!" Một giọng nói nhẹ nhàng lập tức vang lên, ngoài mẫu thân hắn ra còn có thể là ai cơ chứ!
"Vâng, thưa mẫu thân!" Dù không có muốn ngâm linh dịch, nhưng hắn vẫn là không từ chối mà vâng lời. Muốn có thể lại một lần mữa tu hành, tất nhiên không thể không dùng biện pháp mạnh, mà cách tốt nhất thúc đẩy kinh mạch nối liền, xương cốt hồi phục thì linh dịch chính là thứ tốt nhất rồi.
Dứt tiếng, hắn rời khỏi đại điện trở về căn phòng bản thân, trên đường đi vẫn bắt gặp nhiều cặp mắt tỏ vẻ sự xem thường, thanh âm bàn tán chế giễu lọt vào trong tai Sở Hàn, nhưng là hắn cười nhạt cho qua mà một đường trở về phòng.
Bước vào trong phòng, hắn đã thấy một thùng nước để sẵn bên trong, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, tại mặt nước chính là ngũ thải sắc màu óng ánh hiện lên, có lẽ là linh dược để phối chế tạo ra số linh dịch này không phải ít và cũng khá trân quý đi.
Không do dự nữa, hắn cởi y tất cả y phục ra rồi nhảy vào bên trong trong thùng, da thịt mới tiếp xúc với linh dịch, hắn đã cảm giác đau nhói lộ ra khắp cả thân thể, cảm thụ linh dịch đang theo lỗ chân lông khắp cơ thể thẩm thấu vào không khác gì vạn ức con kiến đang đua nhau đào lỗ, khiến hắn quằn quại đau đớn, vài tiếng hét vang lên.
Nhưng dù cho có đau đớn, nhưng sau khi cảm thụ linh dịch tuần hoàn chảy trong nội thể, hắn là cảm nhận được một sự thư thái khoan khoái nhục thân, dường như hắn cũng lim dim như vậy mà ngủ trong thùng, cứ mặc tự nhiên cho linh dịch xuôi theo lỗ chân lông mà chảy vào.
Updated 27 Episodes
Comments
Hoàng Lai
Càng đọc càng cuốn nay add lên tay r🤣
2025-09-29
0
Hi Hoàng
K ngờ lại muốn từ bỏ hôn ước😌🤔
2025-10-06
0
Lê Thị Anh
Thật là biết cách ăn nói
2025-09-27
0