TIÊN ĐẾ HỒI QUY
Yên lặng, tĩnh mịch, xung quanh đến ngay cả tiếng gió cũng không hề có, chỉ có mỗi tiếng "sột xoạt" nặng nề của một nam tử với khí thế ngút trời, khuôn mặt thì có một vết sẹo dài chém ngang từ bên má phải sang trái xuyên qua sống mũi, hắn mặc áo bào trắng xóa tựa như áo đưa tang nhưng người hắn đưa tang lại chính là hắn, tay hắn cầm thanh trường kiếm nhưng lại cứ quẹt xuống đất, hắn làm như thế để có thể lưu lại dấu vết tránh lạc đường.
Hắn cứ đi mãi đi mãi, đi đến đâu thì hắn lại không biết, nhưng hắn biết rằng nếu mình càng đi thì sẽ càng tìm ra được sự thật về cái nơi gọi là khu rừng "Hồi Quy" này.
Nơi đây tương truyền rằng chỉ cần bén mảng vô sâu bên trong thì may mắn là có thể ra ngoài lại nhưng thần trí thì điên đảo và trở thành một kẻ điên, còn không thì vĩnh viễn biến mất và dần dần bị lãng quên theo dòng sông thời gian.
Tiên đế từ những đời xa xưa trước kia vì muốn tìm hiểu cái sự thật của hai từ "Hồi Quy" mà không ngần ngại bất chấp sử dụng tài nguyên, lực lượng nguyên cả tu chân giới để chinh phạt khu rừng ấy.
Mọi người trong tiên giới bấy giờ nghĩ rằng sẽ thành công, nhưng sự thật phũ phàng đã tát vào mặt họ.
Những tiên đế trước đó đều đã hoàn toàn biến mất không một dấu vết, và ký ức về mỗi người bọn họ dần phai nhạt.
Thế nhưng có một trường hợp hiếm hoi của một vị tiên đế, sau khi người đó tiến vào chưa được bao lâu, đến một ngày có một ngư dân đi ngang qua cánh rừng đã chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, một người đàn ông áo quần tả tơi mặt mày thì bê bết máu lao thẳng ra khỏi rừng, trên tay hắn đang ôm một cánh tay của người khác mà hét lớn.
- CÓ MA !
Sau đó thì người đó nằm bệt xuống đất và cười như một kẻ điên, những người hóng chuyện không thể không nhận ra người điên dại đó là chính là tiên đế và ông ta đang ôm cánh tay của người bằng hữu duy nhất đã cùng mình đi thảo phạt.
Kể từ sự kiện đó, mọi chuyện về những tiên đế đời trước đó nữa mới vỡ lẽ, các tu sĩ cao tầng và tiên đế đời kế tiếp hạ lệnh nghiêm cấm chặt chẽ những ai dám bén mảng đi vào khu rừng ấy, vì khi bị phát hiện thì sẽ bị công khai hành hình trước mặt thị chúng.
Điều này dùng để răn đe và cũng như không muốn nhân vật ấy bị lãng quên, đặc biệt là những tu sĩ tà giáo và những việc làm ô uế của bọn chúng, ấy vậy mà những tu sĩ tà giáo xem việc này như là một sự giải thoát, một cái chết để tạ tội cho việc nhiệm vụ thất bại thay vì bị bắt và dùng hình.
Trở lại với hắn, Diệp Trường Phong, tiên đế đang tại vị hiện tại, hắn đã bất chấp mọi thứ, nơi hắn đi qua là một vũng máu, mỗi bậc thang của hắn đều trải dài xác chết, và bậc thang cuối cùng chính là tiên đế.
Sau khi một tiên đế vẫn lạc thì thiên đạo sẽ trực tiếp giáng xuống thông cáo cho các tiên vương khác nhau và điều đó đã nổ ra một trận đại chiến tiên đế, nhằm chiếm đoạt cơ duyên mà tiên đế đời trước để lại nhằm đột phá đế tiên cảnh.
Và vì hắn đã chém chết tiên đế trước đó song còn tiện thể đoạt lấy mọi thứ của tên đó một cách chóng vánh mà ngay cả thiên đạo còn không kịp thông cáo xuống, thế nên hắn đã âm thầm và vững vàng bước vào ngôi vị hiện tại.
Thế nhưng sâu trong thâm tâm, hắn không muốn cái ngôi vị này, điều hắn muốn vẫn chỉ là báo thù cho cha mẹ, báo thù cho chính hắn, và vì vậy nên hắn đã quyết tâm sẽ tự mình đi vào khu rừng ấy.
Sau khi hay tin, thì có rất nhiều bạn bè, tu sĩ đều nghĩ rằng đó chỉ là một lời nói nhảm hắn nghĩ ra trong lúc rảnh. Nhiều người thì lại khuyên nhủ và ngăn cản hắn làm như vậy. Lục Thanh Băng, một nữ sĩ với vóc dáng khuynh quốc khuynh thành, mái tóc màu lục pha lẫn với một chút trắng nhẹ cùng với khuôn mặt vừa lạnh lùng nhưng mang một sức hút khó tả mà mọi nam giới ở tiên giới đều ham muốn, nàng có tiềm năng rất lớn để trở thành tiên đế kế nhiệm nếu hắn có xảy ra mệnh hệ gì, nàng là người yêu và cũng hận hắn sâu đậm nhất trong cái tu chân giới này đã đứng ra can ngăn.
- Tên kia, ngươi có bị điên không mà lại nói ra những lời xàm ngôn như vậy, ngươi có biết trong đó chính là tử địa cho những người như ngươi không mà lại dám hùng hổ tới đó ?
Lúc này đây hắn đang xếp bằng điều tức.
- Thanh Băng nữ đế, đêm muộn rồi, nàng đến đây là có chuyện gì sao ?
- Ta không đến đây vì có chuyện, mà là vì chuyện của ngươi đấy
- Ồ nếu vậy thì ta xin mời nàng về cho, chuyện ta định... Thiên đạo đều đã chứng giám
Cứ ngỡ những lời nói trước kia của ta lúc say rượu cùng nàng mà nói nhăng nói cuội, nàng liền tức giận hét lớn:
- TA KHÔNG CHO PHÉP NGƯƠI LÀM THẾ !
Tiếng chửi đó vang vọng khắp tòa nhà, vừa đan xen sự tức giận khó tả vừa đan xen một nỗi buồn không nguôi
- Tại sao ? Ta cứ nghĩ rằng lúc đó ngươi đang say thôi chứ ?
- Ngươi vốn là người bạn, là một tri kỉ, là người ta yêu mà! Tại sao lũ nam nhân các người lại bỏ người yêu của mình mà đi vậy hả, nếu biết trước tình cảnh này. TẠI SAO NGÀY ĐÓ LẠI CỨU TA, LẠI ĐỐI XỬ TỐT VỚI TA NHƯ VẬY ! - Nàng bật khóc nức nở:
Khi thấy nàng khóc, nội tâm trong hắn lúc đấy đã dao động, muốn lên an ủi nàng và nói rằng mọi thứ chỉ là trò đùa, nhưng điều đó đã không diễn ra.
- Ta xin lỗi, lời của ta đã quyết, không thể rút lại...
Hắn ngước nhìn sắc mặt của nàng, khuôn mặt vốn xinh đẹp, lạnh lùng của một vị thiên chi kiêu nữ nay lại xanh xao, sợ hãi. Trong lòng hắn bất chợt dâng lên một nỗi chua xót khó tả, hắn cố kìm nén sự dao động này hết mức có thể.
Hắn vương tay vuốt ve đôi mắt ngấn lệ của nàng.
- Bản mặt của ngươi như vậy thì sau này sao xứng để mà làm nữ...
- TA KHÔNG CẦN !
Nàng ngắt lời, gạt phăng cánh tay hắn ra.
- T-tại sao ngươi cứ mãi chấp niệm sự báo thù như vậy! Ngươi cứ như vậy rồi ra đi, t-ta biết mà tìm ngươi ở đâu... ? Làm ơn, xin ngươi, à không, xin chàng, phu quân của ta, xin đ-đừng đi có được không...
Thanh Băng lúc này thần trí đã hoảng loạn tột độ, nàng đang cố gắng níu kéo lấy người mà mình yêu quý nhất, từng lời nói ra nàng càng tiến gần đến hắn, từ lúc nào đó nàng đã tiến sát đến bên giường hắn, ngồi ngay cạnh hắn, siết tay thật chặt vào vạt áo như không muốn cái con người vô tình này rời đi.
Lúc này đây, người đệ đệ duy nhất mà hắn tin tưởng ở cái tu chân giới này, luôn quan sát gần đó không chịu nổi, tên đó đập cửa phòng hắn, hùng hổ tiến lên chất vấn.
- Phong ca, xin lỗi huynh vì ở ngoài nghe lén... Nhưng sao huynh lại phải tuyệt tình đến như vậy, dù sao bây giờ huynh đã vô thượng rồi, sao cứ mãi chấp niệm lấy cái quá khứ đau thương ấy...
- Chấp niệm... Ta tự hỏi rằng, trước kia ta sống không thẹn với trời... Cớ sao ông trời lại đẩy ta đến con đường này ?
- Đệ biết việc này là một nỗi đau trong lòng huynh, nhưng bây giờ có Lưu sư tỷ ở đây, tỷ ấy không muốn rời xa huynh, sao huynh lại...
- Câm mồm !
Người vừa chất vấn hắn là Cố Quân Phàm, là một tu sĩ luyện thể với vóc dáng hắn cao lớn ước chừng 2 mét hơn, hắn vốn dĩ trước đây là một tu sĩ có tiềm năng trong tiên giới nhưng vì một sự cố mà bị thương dẫn đến đan điền vỡ vụn trở thành phế nhân.
Diệp Phong vì nhận thấy tên này là một người kì tài hiếm có, tâm tình lại tốt, biết đối nhân xử thế và cũng có hoàn cảnh giống hắn ngày trước nên quyết định kết thân bằng hữu và mở ra cho hắn con đường tu luyện mới, cực hạn nhục thân.
- Cố đệ, niệm tình đệ là bằng hữu và cũng là đệ đệ duy nhất ở cái tu chân giới này nên ta tin tưởng đệ sẽ không dám đứng ra mà ngăn cản ta đâu!
Lời này như là một lời thách thức cũng như một lời khẳng định chắc nịch rằng nếu như Cố Quân Phàm mà đứng ra ngăn cản thì hắn sẽ không niệm tình mà lao lên đánh chết vị đệ đệ này ngay tại chỗ.
- Diệp huynh, huynh thật sự thay đổi rồi, trước đây huynh không có như vậy...
- Ta thay đổi rồi ư ? Không hề... Ta trước đây vẫn vậy, vẫn là ta, vẫn là mong muốn báo thù đấy...
Thanh Băng lúc này nước mắt đầm đìa, nghe những lời vô tình đến vậy, cô gần như tuyệt vọng đến cùng cực.
- Hay là chàng cứ ở lại đi nếu có gì khiến chàng không hài lòng thì tự tay thiếp sẽ giải quyết... Thiếp cũng có thể làm nô tì cho chàng, hoặc là một con....
"CHÁT"
- A...
Diệp Trường Phong mạnh tay đánh ngất nàng, tiếng "chát" đó xem như là sự chia ly vĩnh biệt giữa hai người.
Người Thanh Băng bất chợt ngã ra, nhưng hắn đã kịp ôm eo lấy nàng, không để nàng ngã ra đất.
- Ta xin lỗi, mong nàng hiểu cho ta
- Cố đệ, mong sau này ngươi sẽ chăm sóc cho sư tỷ của ngươi cẩn thận, ta giao lại nơi này cho ngươi
- Diệp huynh bảo trọng... Và không bao giờ gặp lại...
- Ừm, đệ cũng bảo trọng
Sau đó hắn đặt nàng lên giường để nghỉ ngơi và dứt áo ra đi.
.........
Đã 5 năm trôi qua kể từ cái ngày hắn bước vào khu rừng Hồi Quy cho đến nay.
" Vào trong này khá lâu rồi mà ngoài việc thần trí ta luôn bị quấy nhiễu bởi sự hắc ám của khu rừng này thì ta không cảm nhận được điều gì khác cả, nhưng ta vẫn luôn cảm nhận được có thứ gì đó luôn kêu gọi ta vậy"
Diệp Phong dùng thần trí dò xét liên tục trong mấy năm nay nhưng vẫn chưa cảm ứng được bất kì điều gì
Bỗng chốc hắn cảm ứng được một sợi tơ của ý thức đang truyền thẳng vào đầu hắn.
- Muốn báo thù ?...
Âm thanh đó, không, phải nói là cái ý thức hỗn loạn ấy bất chợt xuất hiện trong đầu hắn, khiến hắn nảy sinh nghi ngờ và sinh ra kháng cự mãnh liệt.
- THẰNG NÀO! Hắn quát lớn:
Nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng, một sự tĩnh lặng đến đáng sợ khiến hắn phải rùng mình một cái.
- Đê mờ, nếu để bố tìm ra được thì có mà vêu mồm!
Hắn cố gắng trấn tĩnh đầu óc mình lại, nhưng điều khiến hắn lo sợ nhất đã xảy ra.
- HỰ...
Một bàn tay vô hình nào đó túm lấy chân hắn và kéo hắn tiến vào ngày càng sâu hơn trong rừng, nơi ánh sáng của mặt trời không thể chiếu vào được.
- C-CÁI...
- CÁI D*LL GÌ ĐANG DIỄN RA VẬY !
- MỘT TIÊN CẢNH NHƯ TA MÀ LẠI BỊ KÉO LÊ TRÊN NỀN ĐẤT NHƯ MỘT CON CHÓ VẬY LÀ SAO ?
Hắn vừa gào thét vừa tìm cách vận dụng linh lực trong người để thoát khỏi sự khống chế này nhưng vô dụng.
Ngay khi hắn sắp không chịu nổi thì lực vô hình ấy đã tan đi, cơ thể hắn lúc này thì không khác gì một tên ăn mày, toàn thân thì bùn đất lấm lem, chiếc áo bào mà hắn dày công chế tạo và tự tin không sợ bị phá vỡ nhất thì nhìn như một miếng giẻ rách.
Hắn loạng choạng đứng dậy và bàng hoàng khi thấy thứ trước mặt, đó chính là Viên Đá Hồi Quy, nó mang trong mình một sức mạnh của pháp tắc thời gian và không gian tối kị, một sức mạnh mà ngay cả thiên đạo cũng kiêng dè.
- Hahaha...
- HAHAHAHAHAHAHAHAHAHA...
Hắn cười lớn, tiếng cười đó như một niềm vui, một sự giải thoát mà hắn ngày đêm mong chờ, phải rồi, hắn đang ăn mừng, hắn cuối cùng đã tìm ra được nó.
- CUỐI CÙNG TA ĐÃ TÌM THẤY NÓ, TA ĐÃ TÌM THẤY NÓ RỒI KAKAKAKAKA
Hắn hét lớn trong niềm hân hoan, lúc này hắn như một đứa trẻ mới lớn khi mới được phụ huynh mua cho đồ chơi mới vậy. Bởi vì sự báo thù mà ngày đêm hắn đã mong ngóng cũng đã đến.
Hắn vội vàng chạm tay vào nó tưởng chừng như sẽ có một sự giải thoát nhưng một luồng sức mạnh thần bí bất chợt ập đến, nó kéo dãn chiều không gian hắn đang đứng, kéo giãn như một miếng cao su đang bị kéo dài ra vậy.
Nó kéo dài đến một mức độ nhất định thì lại co lại một cách bất chợt, đến mức cơ thể hắn không phản ứng lại kịp.
- Chuyện quái....
- Aaaaaaaaa...
- CHUYỆN GÌ VẬY NÈ ! CƠ THỂ TA ĐAU QUÁ ! ĐAU QUÁ !
- TA PHẢI THOÁT RA! PHẢI CỐ THOÁT RA !
Hắn gào thét vùng vẫy cố gắng thử mọi cách để thoát khỏi sự tra tấn cực hình này nhưng thứ ấy như một kẻ săn mồi đang tận hưởng con mồi đang giãy giụa vậy, hắn càng cố giãy thì lại càng đau thêm.
Cơ thể hắn như một miếng lò xo vậy, kéo dãn ra cực hạn song lại bị dập một phát co lại vào bên trong, hỏi thử xem có thân thể nào chịu thấu, đến ngay Cố Quân Phàm khi chịu đựng nổi đau này còn phải than trời trách đất chứ nói gì đến hắn.
- AAAAA, ĐAU QUÁ, THẢ TA RA
- Ta đường đường là một tiên đế lại phải cam tâm chịu chết tại đây sao ?
- Cha mẹ ta !
- Bạn bè ta !
- Người ta yêu !
- Và hơn hết....KẺ THÙ MÀ TA CHƯA BÁO THÙ ĐƯỢC !
- NỖI Ô NHỤC NÀY TA CHƯA TRẢ ĐƯỢC THÌ TA KHÔNG CAM TÂM
Cơ thể hắn dần bị vặn xoắn đến mức méo mó, ý chí báo thù ngày đêm hắn luôn chực chờ đang dần mờ nhạt.
- Không được... Ta không thể chết... Ta không thể...
- Ta... Tại sao ta lại ở đây ?
- Ta... Là ai ?
- Ta chết rồi sao...?
Tưởng chừng như hắn sẽ không qua khỏi thì có một giọng nói bí ẩn vang lên.
- Khư khư khư, không tin được là tên này chấp niệm sâu nặng đến như vậy... Mấy tên trước đó đến đây đều cũng y như ngươi nhưng ngươi thì khá đặc biệt... Thôi thì nếu như đây là một canh bạc, ta sẽ chọn ngươi làm quân cờ của ta vậy
Nói rồi, viên đá hồi quy xông thẳng vào ngực của hắn sinh ra một thể cộng sinh, cơ thể hắn đột nhiên phát sáng dữ dội và "BÙM" hắn biến mất trong không gian tĩnh mịch ấy mà không một dấu vết.
- Tạm biệt nhé Diệp tiên đế, hi vọng là ngươi cảm thấy cảm thấy hài lòng với phần quà này của ta
Updated 28 Episodes
Comments