Chương 2

Người đàn ông ấy có ngoại hình vô cùng nổi bật, với mái tóc đen và một đôi mắt đầy cuốn hút.

 Từng đường nét trên gương mặt  đều toát lên vẻ mạnh mẽ và nam tính. 

Đặc biệt anh ta còn rất cao, nếu cô đoán không lầm thì chiều cao này chắc chắn phải  hơn một mét tám lận. 

Người  đàn ông ấy gác cánh tay của mình lên lan can, vì quá cao nên lưng có hơi khom xuống. 

Phương Linh không biết anh ta đang xem cái gì mà hàng chân mày có hơi nhíu lại.

 Nhìn qua có vẻ là một người đàn ông lạnh lùng và khó gần.

Nhưng  đàn ông càng lạnh lùng như thế thì lại càng có sức hút  đối với phụ nữ, khiến cô không kìm chế được mà nhìn anh ta rất lâu.

Phương Linh tiến lên vài bước.

 Do anh là người đã ở đây trước, nếu cô muốn đứng ở đây thì  theo phép lịch sự  nên  xin phép một chút.

" Làm phiền một  chút, tôi có thể đứng ở đây được không ?” Chất giọng  của cô  ngọt ngào  và mềm mại, rất dễ nghe.

Thật ra, khi nhìn thấy người đàn ông này Phương Linh đã có chút ngờ ngợ ra rằng anh ta là đồng hương của cô rồi, bởi thế cô mới thử hỏi bằng tiếng Việt xem anh ta có hiểu hay không.

Nghe thấy giọng nói của cô, người đàn ông đó quay đầu lại nhìn.

 Ánh mắt hai người liền chạm vào nhau. 

Lúc nãy cô chỉ nhìn thấy  góc nghiêng của anh ta thôi mà đã cảm thấy đẹp lắm rồi, bây giờ được nhìn thấy hoàn toàn khuôn mặt ấy thì phải thốt lên rằng...

Người đàn ông này thật sự quá điển trai!

Phương Linh ngẩn người nhìn người đàn ông ấy rất lâu.

 Thấy anh lâu như vậy mà chưa đáp lại thì trong lòng  cô đã không khỏi nghi ngờ rằng phán đoán của mình ban nãy đã sai rồi.

Nhưng nếu anh ta không phải người Việt Nam thì rốt cuộc là người nước nào ?

Thái Lan, Trung Quốc hay Hàn Quốc?

Đến khi giọng của người đàn ông ấy vang lên mới khiến cô hoàn hồn trở lại.

Người đàn ông ấy cũng đáp lại cô bằng tiếng Việt rất rõ ràng  :“ Được."

Sau khi nghe anh trả lời xong, Phương Linh mới dừng hẳn những nghi vấn trong đầu của mình lại.

Phán đoán ban đầu của cô quả thật không sai mà, anh cũng là người Việt Nam.

Ở khoảng cách gần, cô lại không nhịn được mà nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới.

Trên người anh đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen.

 Chiếc áo sơ mi mỏng manh ấy hoàn toàn không thể che giấu được  khối cơ bắp săn chắc ở trên người anh, đặc biệt là ở trước ngực, mấy cái nút áo dường như muốn bung ra hết luôn rồi.

Ánh mắt của cô dời xuống dưới một chút, nhìn chằm chằm vào eo của người đàn ông.

Mỉm cười mà tự hỏi,  không biết anh có sáu múi không nhỉ ?

 Ai nói đàn ông Việt Nam không đẹp, không cao, không có cơ bắp đâu ?

Chỉ là chưa gặp thôi.

Nếu đã gặp được rồi thì chỉ  có thể  là cực phẩm !

Lúc này, người đàn ông dường như cũng cảm nhận được ánh mắt lộ liễu đó của cô mà ho nhẹ vài tiếng.

Phương Linh giật mình, liền ngại đến đỏ cả mặt mà quay sang hướng khác.

Nhận ra không biết hôm nay cô ăn phải cái gì mà mê trai lộ liễu như thế này nữa ?

Người ta sẽ đánh giá cô như thế nào đây ?

Mất mặt quá !

Khi nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng đến  mức muốn độn thổ đến nơi của cô thì người đàn ông ấy  lại hơi cúi đầu xuống mà mỉm cười.

Phương Linh nhìn thấy cảnh đó  thì không khỏi ngẩn người. 

 Bởi vì nhìn từ ngoại hình đến khí chất, cô đã nghĩ anh ta  là một người đàn ông lạnh lùng và khó tiếp cận.

 Nhưng  thực chất lại không giống   như cô đã nghĩ.

...Dường như cũng không hẳn là lạnh lùng và khó đến gần cho lắm.

Người đàn ông ấy bây giờ mới lên tiếng xoá tan bầu không khí có chút ngại ngùng của hai người :" Em cũng là người Việt Nam à ?"

Phương Linh gật đầu đáp : " Vâng."

Anh hỏi tiếp : " Đến đây là đi học hay du lịch?"

Cô nói : " Đi du lịch ạ."

"Một mình ?" Cái này là anh chỉ đoán thôi, bởi vì từ nãy đến giờ cô đứng ở đây với anh cũng đã khá lâu rồi, nếu đi chung với người nhà thì chắc chắn phải đi tìm cô rồi chứ.

Phương Linh gật gật đáp : " Đúng vậy, em đi một mình." Và cũng chẳng có lấy một người nhà để đi cùng.

Không hiểu sao khi nghe cô nói như vậy, trong lòng anh lại có chút tức giận không rõ, nói với cô :" Là  con gái còn đi du lịch nước ngoài một mình ? Không sợ gặp nguy hiểm à ? Ở nước ngoài không phải như ở trong nước đâu mà em có thể đi lung tung như vậy."

Phương Linh có hơi bất ngờ khi nghe mấy lời của anh, giống hệt mấy ông cụ già  hay càm ràm vậy : " Em đủ tuổi  thành niên rồi, tại sao lại không được đi du lịch một mình? Vả lại là nguy hiểm như thế nào …. sẽ gặp phải yêu râu xanh à ?"

Vừa dứt lời, Phương Linh liền nghiêng đầu nhìn anh, khoé môi lại cong lên một nụ cười.

Vẻ mặt cô như này rõ ràng là nào có  biết  sợ là gì đâu. 

Người đàn ông ấy khẽ nhướng  mày, dường như đã bị cô chọc tức đến mức bật cười, nghiêm giọng nói : " Không có giỡn với em !"

Hot

Comments

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Chị ngắm anh hơi bị chi tiết đấy nha 🤣🤣🤣🤣 mê trai đẹp chẳng có em nào bỏ qua được /Facepalm//Facepalm/

2025-10-02

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play