Chương 7: Hạ Nhi Come Out

Hạ Nhi chạy như bay, vừa chạy vừa thở hổn hển, tay cô xách chiếc giày chợt nghĩ... hình ảnh của cô bây giờ có chút quen — giống như cô bé lọ lem đánh rơi chiếc giày.

Hạ Nhi cảm phục bản thân lúc này còn có thể suy nghĩ được như vậy.

Cô đi vòng qua hoa viên rồi rẽ vào lối ra của buổi tiệc, chợt cô nghe tiếng Lương Hạ gọi.

Hạ Nhi vội bước nhanh tới, Lương Hạ đang cầm ly rượu trái cây liền bỏ xuống chạy tới bên người cô ríu rít cả lên.

"Cậu đi đâu nãy giờ? Tớ tìm cậu muốn điên lên đó. Mặt cậu làm sao vậy? Sao lại đỏ bừng thế kia? Giày? Cậu làm mất giày hả?"

Hạ Nhi lấy tay xoa trán:

"Lương Hạ, cậu hỏi liên tiếp mấy câu như vậy, tớ trả lời câu nào trước cho cậu bây giờ?"

"Thì cậu trả lời từng câu, mặt sao đấy?"

Nói rồi Lương Hạ khẽ vươn tay sờ lên mặt cô:

"Nóng như vậy? Cậu bị bỏ thuốc à?" Lương Hạ cuốn quýt.

Hạ Nhi nghiêng người né tránh tay Lương Hạ.

Ta là bị con mẹ nó đồ khốn Khương Tình bỏ thuốc!!!

Lời này lại chả thể nói.

Hạ Nhi cúi đầu uỷ khuất.

"Hạ Nhi!!!" Cao Vỹ Quang lên tiếng gọi.

Phía sau hắn có vài người đi cùng, Bối Lạc và Khanh Long, còn có cả Hạnh Nhân.

Cao Vỹ Quang tư thái như một quý công tử nhẽ nhếch môi cười đầy bí hiểm, ánh mắt nhìn cô tràn ngập cảm xúc phức tạp, lại quay sang Lương Hạ lễ độ nghiêm giọng:

"Chào em, cô bé cam đảm."

Lương Hạ bĩu môi tựa hồ có chút ghét bỏ.

Hạ Nhi liền kéo tay Lương Hạ về phía sau mình, cô lạnh giọng:

"Muốn gì?"

Cao Vỹ Quang không để ý liền cười, trầm giọng trêu đùa:

"Khen cô bé tí thôi mà."

Nói đoạn lại cúi nhìn xuống chân cô, tiếp tục:

"Giày của em mất rồi? Định dự tiệc với đôi chân trần sao?"

Hạ Nhi nhếch môi cười khinh bỉ, hừ lạnh nói:

"Không mặc anh quan tâm."

"Sao lại không chứ? Cả trường này đều biết em là người của Vỹ Quang thái tử tôi, mặt mũi của tôi cũng rất quan trọng đó."

Vỹ Quang dứt lời liền quay sang bên cạnh đưa tay ra hiệu.

Phía sau có người ngay lập tức cung kính chạy tới.

"Thiếu gia!"

Người trung niên mặt bộ vest thanh lịch khẽ cúi đầu chào rồi thấp giọng.

Cao Vỹ Quang hắng giọng, hạ lệnh:

"Tìm cho tôi một đôi giày cho tiểu thư này"

"Vâng! Thiếu gia."

Hạ Nhi ngay lập tức lao tới, cản đường vị quản gia kia lại, ánh mắt đanh thép hiện rõ sự tức giận không nhẹ:

"Tôi đã bảo không cần!"

Vị quản gia nhìn về phía Cao Vỹ Quang tựa hồ trưng cầu ý kiến.

Chỉ thấy Cao Vỹ Quang phất tay, vị quản gia hiểu ý lui một bước rồi xoay người đi một mạch.

"Tôi đã nói rồi, em phải là của tôi." Cao Vỹ Quang mặt đầy kiêu ngạo.

Hạ Nhi cắn răng, vẻ mặt tràn đầy căm tức, dự định nhào lên cho tên khốn kiếp này một trận.

Lương Hạ trông thấy vội vã vươn tay kéo cô lại, khẽ thì thầm bên tai cô:

"Cậu đánh nhau ở đây không tốt đâu, địa bàn nhà người ta."

Hạ Nhi tức đến thở hổn hển, giọng rít ra từ kẽ răng:

"Tớ mặc xác, hôm nay nhất định tớ phải cho cái tên khốn kiếp này một trận."

Vừa nói đã định xách váy bóp cổ tay nhào lên.

"Mọi người tụ tập ở đây đông vui thế?" Giọng nói trầm thấp ôn hoà dịu dàng vang lên phía sau cánh cửa.

Hạ Nhi ngay lập tức xìu như bong bóng xì hơi, vội rụt cổ xoay người trốn ra sau lưng Lương Hạ, đầu cũng chả thấy đâu nữa.

Lương Hạ vẻ mặt ngạc nhiên, vừa nhìn về phía giọng nói phát ra, khuôn mặt nhỏ phút chốc liền ửng hồng, khẽ thấp giọng gọi một tiếng:

"Chị Tình!"

Bên cạnh Lương Hạ cũng đồng loạt có vài thanh âm vang lên, là của Khanh Long và Hạnh Nhân.

"Tình Tỷ!"

"Khương Tình!"

Cao Vỹ Quang quay đầu nhìn ra sau, cười cười bước nhanh tới.

Khương Tình bước chân chậm rãi, tựa hồ mỗi bước chân đều rất chăm chú, tao nhã lại thanh lãnh cao ngạo, toàn thân khí chất toát ra vô cùng quý khí lại trầm tĩnh, đột nhiên Khương Tình khẽ nghiêng đầu nhìn về phía sau Lương Hạ, thấy đầu nhỏ Hạ Nhi rụt lại.

Phút giây ấy, Khương Tình bỗng cười rộ lên, tiếng cười như tiếng chuông bạc thanh thuý, vừa êm tai lại vừa dễ nghe.

"Tình Tình, nãy giờ cậu không có ở đây, ai cũng hỏi cậu đi đâu. Cậu đã đi đâu vậy?"

Bối Lạc bước tới khẽ hỏi.

"À, tớ hóng mát một chút, không khí ở đây nóng quá!"

Khương Tình dịu giọng, ánh mắt nâu sẫm liếc về phía Hạ Nhi có chút ám chỉ mập mờ không rõ.

Hạ Nhi nghe thấy, toàn thân khẽ run run.

Cao Vỹ Quang bĩu môi một cái, thấp giọng bất mãn:

"Tớ mở toàn bộ điều hoà khu vực này, ai cũng bảo lạnh, có mỗi cậu lại bảo nóng."

Khương Tình không đáp, khẽ đưa tay lên, trên bàn tay trắng nõn tinh xảo đang cầm một chiếc giày, là chiếc cùng một đôi với giày trên chân Hạ Nhi.

Mọi người trong buổi tiệc nhìn lại đây trông thấy liền ngẩn ra.

Cao Vỹ Quang nhìn chằm chằm chiếc giày kia, bật thốt:

"Tình Tình, cậu đi nhặt giày cho Hạ Nhi à?"

Hạ Nhi : " ... "

Ta không biết gì cả.

Đừng để ý đến ta.

Khương Tình bước chậm rãi về phía Lương Hạ.

Khẽ nghiêng người đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô kéo về phía mình.

Thao tác trôi chảy nhanh gọn lại vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát vươn tay lấy chiếc giày trong tay Hạ Nhi rồi chùn gối xuống trước mặt cô.

Hành động vô cùng lịch thiệp, có chút... soái khí ngập trời.

Hạ Nhi cảm giác mặt mình nóng bừng lên.

Xung quanh khán phòng bất chợt im bặt.

Mọi người đang loay hoay uống rượu hoặc tán tỉnh, khiêu vũ,... đều lập tức dừng lại.

Nhìn về cảnh tượng bên này, một cô gái mặc vest trắng vẻ mặt lãnh đạm, đang khẽ chùn gối, một tay cầm đôi giày nhỏ màu đen, tay còn lại tao nhã đưa vào túi rút ra một chiếc khăn tay, sau đó chậm rãi đưa tay nắm lấy bàn chân nhỏ của cô gái đối diện, dùng khăn ưu nhã cẩn thận lau gót chân cho cô gái rồi mang giày vào cho cô.

Vẻ mặt Hạ Nhi lúc này lại vô cùng bình tĩnh, chỉ chăm chăm cúi đầu nhìn từng hành động của Khương Tình.

Thế nhưng hình ảnh xinh đẹp của hai người lại khiến xung quanh mọi người trở nên im ắng, lâm vào trầm lặng.

Vẻ mặt Hạ Nhi bình thản, nhưng trái tim lại đập loạn xạ rất nhanh, cúi đầu nhìn Khương Tình mà trong lòng không biết là tư vị gì.

Đây là lần đầu tiên trong đời có người tự tay lau chân rồi mang giày cho cô.

Khương Tình thuần thục làm xong mọi thứ rồi đứng dậy, đối mặt với Hạ Nhi, khuôn mặt tuyệt sắc mỹ lệ nhẹ nhàng mỉm cười, vươn tay vuốt nhẹ một lọn tóc nâu nhạt xoã bên sườn mặt cô, vén ra sau tai.

Hành động dịu dàng pha lẫn ý yêu chiều không rõ.

Lương Hạ há hốc mồm, trái tim quanh đi quẩn lại câu nói của Khương Tình ban nãy — Khương Tình bảo thích một cô gái.

Và giờ với giác quan của một người trong giới lâu năm, Lương Hạ có thể khẳng định người Khương Tình nói là ai.

Mặt Hạ Nhi nóng lên, cô không hiểu Khương Tình đang nghĩ gì, trong đầu cô toàn là rối loạn.

Cao Vỹ Quang lúc này mới hoàn hồn bước nhanh tới.

"Cậu và Hạ Nhi thân thiết từ bao giờ thế? Tớ vừa gọi quản gia đi mang tới cho cô ấy một đôi..."

Lời chưa nói hết, Hạ Nhi lúc này liền quay đầu bước tới chỗ Cao Vỹ Quang.

"Hôm nay tớ sẽ nói rõ với cậu một lần, cũng như mọi người ở đây."

Hạ Nhi cao giọng lạnh lùng.

Xung quanh mọi người bàn tán xôn xao.

"Không phải lại từ chối Vỹ Quang thái tử chứ?"

"Có lẽ lắm, Hạ Nhi lạnh lùng khó gần như vậy, thái tử vẫn một mực thích cô ấy, tớ thật không hiểu nổi?"

"Không thích Hạ Nhi chã lẽ thích con nhỏ xấu xí là cậu à?"

"Cậu nói gì"

"Không ai thấy cảnh Tình tỷ mang giày cho Hạ Nhi siêu soái giống ta sao?"

"Tớ thấy, tớ thấy, woaaahh siêu cấp đẹp trai luôn, Tình Tỷ mà cong nhất định tớ sẽ không bao giờ thẳng."

"Sao tớ cứ thấy Tình Tỷ đối xử với Hạ Nhi có chút... đặc biệt."

"...."

Mọi người nghị luận đến mức hỗn loạn.

Cao Vỹ Quang vươn tay ra hiệu mọi người im lặng.

Quay đầu nhìn Hạ Nhi cười nhẹ, thấp giọng:

"Cậu muốn nói gì?"

Hạ Nhi nhìn thẳng vào mắt Cao Vỹ Quang, không một chút do dự mở miệng:

"Tớ đồng tính. Tớ là lesbian."

Hạ Nhi thản nhiên nói.

ĐOÀNG!!!!

Xung quanh như có một tiếng nổ mạnh.

Lời Hạ Nhi vừa nói khiến cả khán phòng ngỡ ngàng, sững sờ đến một hơi thở nhỏ xíu cũng có thể nghe thấy.

"Cậu hiểu lý do tớ không thích cậu chưa?" Hạ Nhi nhìn thẳng Cao Vỹ Quang.

Miệng Cao Vỹ Quang lúc này có thể nhét vừa cả một quả trứng gà.

Hắn ấp úng:

"Cậu... cậu... tớ biết cậu không thích tớ, nhưng cũng không nên đả kích tớ như vậy chứ?"

"Tớ không đả kích cậu, tớ nói sự thật."

Dứt lời Hạ Nhi lạnh nhạt nói tiếp:

"Tớ chơi với Lương Hạ, cậu ấy là một lesbian, cậu ấy làm chứng!"

Hạ Nhi quay sang nắm lấy tay Lương Hạ kéo tới trước mặt mình, ra lệnh:

"Cậu nói đi!."

Lương Hạ khẽ run rẩy, cô không ngờ Hạ Nhi lại chơi lớn như thế, trước giờ Hạ Nhi luôn giấu ghiếm không muốn cho ai biết, giờ đột nhiên làm ra trận ra trò như vậy, khiến cô không biết phải làm sao, chỉ có thể phụ hoạ:

"Hạ Nhi nói không sai, cậu ấy giống tớ."

Vỹ Quang ngay lập tức hét lên:

"Cậu nói dối!!! Tớ không tin!!!"

Hạnh Nhân trố mắt đầy kinh ngạc vì lượng thông tin vừa nhận được, tình địch mà bản thân cho là không thể đánh bại lại đang tự nhận bản thân đồng tính.

Không biết nên vui hay nên buồn.

Vui vì người ta chưa từng để ý người mình thích, hay buồn vì người ta chưa từng coi cô là đối thủ.

Bối Lạc khẽ cúi đầu, bàn tay nắm chặt.

Khanh Long hơi trầm mặc.

"Tôi tin." Giọng nói ôn nhuận mang đậm ý cười vang lên.

Khương Tình ngay giờ phút này thêm một câu có lực sát thương không kém.

Cả khán phòng ngay lập tức vỡ oà.

"Cậu nghe thấy điều tớ nghe không? Hạ Nhi.. cậu ấy les."

"Tớ cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại."

"Tớ nghi ngờ từ lúc Hạ Nhi thân thiết với Lương Hạ rồi."

"Vỹ Quang phải làm sao đây?"

"..."

Cao Vỹ Quang lúc này thật sự không cam tâm:

"Khương Tình, cậu đừng nghe bọn họ nói bậy, Hạ Nhi là không thích mình.."

Khương Tình cười khẽ ngắt lời:

"Hạ Nhi chỉ có cảm giác với con gái, tớ xác nhận điều đó."

Thanh âm băng lãnh lại ôn nhuận.

Cao Vỹ Quang mặt tái ngắt.

"Cậu..."

Khương Tình xoay người bước đến gần Hạ Nhi, vô cùng tao nhã cười dịu dàng nói:

"Nếu cậu vẫn một mực không tin, tớ cho cậu thấy."

Dứt lời, Khương Tình đưa tay ra sau gáy Hạ Nhi kéo mạnh tới, cúi đầu xuống chuẩn xác áp môi mình lên môi cô.

Hạ Nhi đột nhiên bị hôn, lại lần nữa mất phản ứng, đôi mắt hổ phách khẽ mở to.

Đồ khốn này... lại tới nữa.

Khương Tình thấy cô đang mở to mắt nhìn mình, ánh mắt nâu sẫm hiện lên ý cười, kéo đầu cô sát hơn, sau đó vuốt nhẹ một đường xuống lưng cô.

Thân thể Hạ Nhi cứng đờ, cánh môi Khương Tình hồng nhuận thoang thoảng hương vị như lan như sương lành lạnh.

Hạ Nhi không hề chống cự, rèm mi dài chớp động đẹp không tả xiết.

Rất nhanh liền buông ra. Khương Tình lui về sau một bước.

Hạ Nhi thở có chút loạn.

Khương Tình cúi đầu cười khẽ, rồi quay đầu nhìn về phía Cao Vỹ Quang đang bị đả kích đến hoá đá ngay tại chỗ, nhẹ giọng nói:

"Thấy rõ chưa?"

Cao Vỹ Quang hoảng cả hồn.

"Cậu... cậu..."

"Tớ thế nào?" Khương Tình lạnh nhạt rồi như chợt nhớ ra: "À, về nụ hôn phải không? Tớ là đang giúp Hạ Nhi chứng minh."

Khanh Long đứng phía sau vẻ mặt thâm trầm đầy lạnh lẽo. Nắm tay run rẩy.

Lương Hạ mồm vẫn còn há hốc.

Cao Vỹ Quang tất nhiên không tin lời Khương Tình, quát khẽ:

"Cậu nói chứng minh, chứng minh mà cậu nhất định phải hôn Hạ Nhi sao? Cậu nói thật đi, cậu có ý gì?"

Khương Tình cười rộ lên, giọng nói hết sức đương nhiên:

"Tớ giúp Hạ Nhi chứng minh cô ấy có cảm giác với con gái, và người ấy là tớ! Cậu ấy vốn dĩ chỉ có cảm giác với tớ!"

Cao Vỹ Quang sửng sốt, cảm thấy nếu còn ở đây thêm phút giây nào nữa, hắn nhất định sẽ phát bệnh tim.

Dù không có bệnh cũng sẽ có.

Hạ Nhi liếc mắt nhìn Khương Tình.

Cô quay đầu nắm tay Lương Hạ kéo đi về phía cổng.

Không quay đầu nhìn lại.

Trên xe về Hạ gia.

"Chuyện hồi nãy..."

Lương Hạ ấp úng:

"Tình tỷ hôn cậu, cậu có thể nói cho tớ biết là chuyện gì xảy ra không?"

Hạ Nhi lạnh mặt:

"Khương Tình có hứng thú với tớ, còn thích tớ hay không thì tớ không chắc."

Lương Hạ há hốc mồm, sau đó lại mở miệng hỏi tiếp:

"Tình tỷ làm vậy có phải là muốn cho mọi người biết cậu là người của Tình tỷ không? Việc hôn cậu ấy?"

Hạ Nhi quay phắt lại nhìn Lương Hạ, gằn giọng:

"Cậu nói cái gì thế, người của ai, ai là người của chị ta?"

Lương Hạ giật mình, bất chợt nhìn thấy trên cổ Hạ Nhi có dấu vết hồng nhạt, làn da Hạ Nhi trắng nõn nên dấu vết ấy phá lệ rõ ràng.

Lương Hạ đưa tay chỉ lên.

"Cái dấu này, cổ cậu..." Nói rồi loay hoay lấy túi tìm giương:  "Cậu xem đi."

Hạ Nhi liếc nhẹ Lương Hạ rồi cầm giương soi lên vùng da Lương Hạ chỉ, thấy một dấu hôn hồng nhạt, cực kì ám muội, ngay lập tức khuôn mặt cô trở nên hồng rực, thập phần tức giận, còn giận đến nghiến răng ken két.

Lương Hạ nhìn kĩ, đưa tay lên cằm tựa hồ đang suy luận rồi thấp giọng:

"Theo kinh nghiệm tớ có được, đảm bảo cái này là dấu hôn, khai mau. Đã có chuyện gì xảy ra."

Lương Hạ chống nạnh phồng má lên.

Hạ Nhi buộc miệng bịa: "Muỗi cắn"

Lương Hạ nhất định không bỏ qua: "Còn dám nói dối, muỗi nào mà to như thế chứ, với ở đó tuyệt đối không có muỗi."

Hạ Nhi trầm giọng ngang ngược cãi bừa:

"Tớ bảo có!"

Lương Hạ bắt đầu phát giận:

"Cậu có xem tớ là bạn không?" Nói xong lại giở trò khóc thút thít: "Cái gì tớ cũng nói với cậu..."

Hạ Nhi đưa tay lên mi tâm day nhẹ.

Khương Tình!!!! Đồ khốn kiếp.

Ta phải nói cái gì đây?

Nói là ta bị Tình tỷ của ngươi chiếm tiện nghi, vừa bị hôn vừa bị bóp, dấu trên cổ là do Tình tỷ của ngươi không kiềm được mà để lại à???

Ta đúng là con nhóc số khổ.

Lương Hạ vẫn thút thít, càng lúc càng có khuynh hướng khuyến đại hơn.

Hạ Nhi tức giận nhỏ giọng chịu thua nói: " Là Khương Tình để lại. Tớ chỉ có thể nói như vậy, mai tớ sẽ nói cho cậu nghe toàn bộ."

Lương Hạ ngay lập tức nín khóc, giương mặt không chút nước mắt cười hì hì, vẻ mặt háo hức đòi ăn dưa:

"Nhớ đấy! Mai thành thật khai báo cho bổn cô nương. Dám nuốt lời.." Lương Hạ làm dấu cắt cổ.

Hạ Nhi rùng mình khẽ xoa hai cánh tay.

Tới Hạ gia, Hạ Nhi bước xuống xe đi vào cổng.

Lương Hạ dù bao nhiêu lần tới nơi này để đón Hạ Nhi vẫn không thể ngừng choáng ngợp trước căn biệt thự xa hoa lộng lẫy nhà họ Hạ.

Chả hiểu sao sinh ra một cô tiểu thư có mọi thứ trong tay, được ông trời ưu ái đến như vậy, lại...

Nghĩ đến bản thân cũng không khác gì, Lương Hạ bật cười.

Hạ Nhi vừa vào tới cổng chính thì điện thoại reo, là một dãy số lạ, nhưng số rất đẹp.

Hạ Nhi nghe máy.

Giọng nói như u lan dịu dàng khẽ vang lên.

[Là tôi!]

"Sao chị biết số tôi?" Hạ Nhi không lạnh không nhạt hỏi.

[Muốn biết thì sẽ biết.]

Khương Tình cười khẽ bổ sung thêm một câu:

[Đã về tới nhà chưa?]

"Vừa tới, chị gọi để hỏi vậy thôi đúng không? Vậy tôi tắt.."

Chưa nói xong, Khương Tình đã ngắt lời:

[Ngày mai tôi muốn gặp em.]

"Tôi không..."

Từ 'rảnh' từ miệng cô còn chưa nói ra, đã nghẹn nuốt trở về.

[Em muốn tôi gặp một lần hôn một lần hay chúng ta đàng hoàng gặp gỡ một cách bình thường, em đừng nghĩ tôi không dám.]

Khương Tình ngắt ngang lời cô, lạnh nhạt thản nhiên nói.

Bên kia điện thoại cô còn nghe thấy tiếng sột soạt, có vẻ như đang thay đồ.

Hạ Nhi đỏ mặt.

"Gặp ở đâu?" Giọng cô tràn đầy bất đắc dĩ.

[Giờ ăn, sân vườn sau thư viện.] Khương Tình lưu loát đáp.

"Được rồi! Ngày mai em tới."

Hạ Nhi dịu giọng.

Khương Tình hài lòng cười khẽ, dịu dàng nói:

[Ngoan! Nhớ ngủ sớm.]

Hạ Nhi tắt máy luôn.

Nhìn hàng số trên màn hình, cô cố gắng nhịn xúc động muốn kéo đen, khẽ gõ bàn phím lưu lại.

Hạ Nhi mở cửa bước vào nhà.

Phòng khách vang tiếng ti vi đang chuyển kênh.

Hạ Minh Phát nghe tiếng mở cửa liền nói:

"Bữa tiệc có vui không? Sao con về sớm vậy?

Hạ Nhi hơi tức giận nên lạnh giọng:

"Không về chã lẽ con cắm cái lều trên đó ngủ luôn à?"

Hạ Minh Phát: "...."

Ai lại chọc ôn thần này nữa rồi.

Biết điều nên im lặng không hỏi câu nào nữa.

Hạ Nhi đi lên phòng, đi ngang qua phòng ông Hạ liền ló đầu nhìn vào, thấy ông đã ngủ, cô cười khẽ rồi khép cửa.

Ngã lên chiếc giường êm ái, Hạ Nhi nhớ lại khoảng khắc lúc Khương Tình dùng ánh mắt đầy dục vọng hôn cô, trái tim lại đập liên hồi, từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ.

Hạ Nhi khẽ vỗ lên mặt, cầm khăn và quần áo đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, vừa lau tóc vừa bước ra thì điện thoại vang tin nhắn.

Hạ Nhi khẽ nhíu mày, cô mở lên đọc.

[Ngủ ngon! Tôi có chút nhớ em.]

Tin nhắn của Khương Tình.

Hạ Nhi bất giác bật cười.

Cô không trả lời, bỏ điện thoại lên bàn.

Leo lên giường trùm chăn lại, có lẽ hôm nay quá mệt mỏi nên cô vừa nằm xuống đã thiếp đi.

Hot

Comments

Nhông Kỳ

Nhông Kỳ

😂

2024-03-14

1

LinhMitaki_2k11

LinhMitaki_2k11

bye tài khoản cũ

2023-12-24

0

LinhMitaki_2k11

LinhMitaki_2k11

phũ vậy🤣

2023-12-09

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Có Chút Giống... Mèo Ba Tư
2 Chương 2: Anh Thích Tôi Thì Tôi Phải Thích Lại Anh Sao?
3 Chương 3: Xúc Động Là Ma Quỷ
4 Chương 4: Trốn Tránh
5 Chương 5: Lương Hạ Tỏ Tình
6 Chương 6: Em Thích Sao?
7 Chương 7: Hạ Nhi Come Out
8 Chương 8: Tức Giận
9 Chương 9: Em Khiến Tôi Nghiện
10 Chương 10: Bối Lạc
11 Chương 11: Hoá Ra Chị Là Kẻ Cuồng Theo Dõi
12 Chương 12: Trong Chúng Ta Ai Sẽ Nằm Trên
13 Chương 13: Khương Tình! Xin Lỗi.
14 Chương 14: Lên Xe Đi! Chúng Ta Trễ Rồi
15 Chương 15: Cô Ấy Là Của Tôi
16 Chương 16: Tôi Phải Có Trách Nhiệm Với Em
17 Chương 17: Tình Địch Nối Tiếp Một Người Đều Là Nữ Nhân
18 Chương 18: Cô Vẫn Vô Tâm Như Thế
19 Chương 19: Tôi Không Say
20 Chương 20: H+ Em Chọn Đi
21 Chương 21: Chị Là Đồ Khốn Kiếp
22 Chương 22: Khương Tình Không Biết Làm
23 Chương 23: Đấu Bóng Rổ
24 Chương 24: Người So Với Người Tức Chết Người
25 Chương 25: H++
26 Chương 26: H+++
27 Chương 27: Tôi Sống Vì Em, Chết Cũng Vì Em
28 Chương 28: Tình Thân
29 Chương 29: Hạ Gia
30 Chương 30: (H+) Em Muốn Ở Trên
31 Chương 31: H+++
32 Chương 32: Bảo Bối! Tôi Yêu Em
33 Chương 33: Cũng Tên Hạ Nhi
34 Chương 34: Nam Phụ Bách Hợp
35 Chương 35: Chị Mặc Váy Nhé
36 Chương 36: Tôi Cấm Chị Chạm Tay Vào Con Khốn Ấy
37 Chương 37: Đây Mới Gọi Là Hôn
38 Chương 38: Đả Kích
39 Chương 39: H++
40 Chương 40: Chưa Thử Với Nam Nhân...
41 Chương 41: Dương Tuyết Hy
42 Chương 42: Dương Tuyết Hy 2
43 Chương 43: Bối Vy Trở Về
44 Chương 44: Nữ Nhân Của Tôi! Tôi Dỗ
45 Chương 45: Phẫn Nộ
46 Chương 46: Yêu Tinh Chuyển Thế
47 Chương 47: Dùng Chung Một Chồng
48 Chương 48: Không Tới Lượt Cậu
49 Chương 49: Chị... Muốn Làm Gì
50 Chương 50: Dạy Dỗ Trên Giường
51 Chương 51: Câu Dẫn
52 Chương 52: H+
53 Chương 53: H+
54 Chương 54: [H] Thê Nô
55 Chương 55: Buổi Sáng Ngọt Ngào (Có H)
56 Chương 56: Cô Nàng Thiếu Nghị Lực
57 Chương 57: Cảnh Đẹp Ý Vui
58 Chương 58: Giả Vờ
59 Chương 59: Lương Hạ Phẫn Nộ
60 Chương 60: Bánh Bao Nhỏ
61 Chương 61: Em Sẽ Hồng Hạnh Vượt Tường
62 Chương 62: Nghe Bảo Em Muốn Ngoại Tình? [H++]
63 Chương 65: Kế Hoạch Của An Tranh
64 Chương 66: Lương Hạ Động Tâm
65 Chương 67: Nữ Nhân Bại Hoại
66 Chương 68: Quyến Rũ Dụ Dỗ
67 Chương 69: An Tranh Bị Tỏ Tình
68 Chương 70: Tiểu Hạ Hạ [H+]
69 Chương 71: Không Ai Được Phép Làm Em Tổn Thương
70 Chương 72: Đau Lòng Cho Cô Ta Sao?
71 Chương 73: Đối Phó Khanh Gia
72 Chương 74: Nghi Ngờ
73 Chương 75: Đánh Nhau Rồi
74 Chương 76: Nhớ Đến Đau Cả Tim
75 Chương 77: Yêu Đến Đau Lòng
76 Chương 78: Chân Tướng
77 Chương 79: Hứa Với Tôi [H+]
78 Chương 80: Lương Hạ Thương Tâm
79 Chương 81: Dung Lạc
80 Chương 82: Hạ Nhi Bị Bắt Cóc
81 Chương 83: Giam Cầm
82 Chương 84: Ép Buộc
83 Chương 85: Dương Mẫn Hi
84 Chương 86: Cô Chỉ Là Khách
85 Chương 87: Tiệc Dung Gia
86 Chương 88: Bảo Bối! Tôi Ở Đây
87 Chương 89: Tin Tưởng Em
88 Chương 90: Lên Xe! Mau
89 Chương 91: Tình! Chào Buổi Sáng
90 Chương 92: [H]
91 Chương 93: Dung Lạc - Bối Vy [H++]
92 Chương 94: Em Nghĩ Chị Nên Nhốt Em Lại
93 Chương 95: Cút Ra Ngoài [H]
94 Chương 96: Hạ Nhi Tới Khương Thị
95 Chương 97: Khương Tổng! Nghiêm Túc Làm Việc Nha
96 Chương 98: Bảo Bối! Hư Hỏng Vào [H]
97 Chương 99: Mong Là Em Còn Sức Để Rên [H++]
98 Chương 100: Lương Hạ Thất Tình Say Xỉn
99 Chương 101: Buông Tha Tôi Đi
100 Chương 102: Em Nói Xem?
101 Chương 103: Buông Cô Ấy Ra
102 Chương 104: Tôi Muốn Giết Cô Ta
103 Chương 105: Nhượng Bộ
104 Chương 106: Đặc Quyền
105 Chương 107: Khương Ngọc — Lương Hạ
106 Chương 108: Không Phải Em Luôn Muốn Sao?
107 Chương 109: Vào Phòng [H++]
108 Chương 110: Tôi Chỉ Biến Thái Với Em [H+++]
109 Chương 111: Em Là Của Tôi [H+++]
110 Chương 112: Không Hài Lòng [H++]
111 Chương 113: Hạ Nhi - Khương Ngọc
112 Chương 114: Nghiên Nghiên
113 Chương 115: Nơi Này Quá Chướng Mắt
114 Chương 116: Cưỡng Hôn
115 Chương 117: Cầu Hôn
116 Chương 118: Hôn Thê
117 Chương 118: Hạ Nhi - Bối Vy
118 Chương 119: Truy Đuổi
119 Chương 120: Dung Lạc
120 Chương 121: Cam Tâm Tình Nguyện
121 Chương 122: Muốn?
122 Chương 123: Im Lặng Đi [H+]
123 Chương 124: Một Loại Thuốc Độc
124 Chương 125: Dung Lạc Bị Thương
125 Chương 126: Tôi Đành Tận Lực [H]
126 Chương 127: Trúng Đạn
127 Chương 128: Trầm Gia
128 Chương 129: Khương Gia Chủ
129 Chương 130: Trầm Tiểu Thư
130 Chương 131: Tâm Can
131 Chương 132: Cô - Lập Tức Xin Lỗi Tôi
132 Chương 133: Có Chút Mong Đợi
133 Chương 134: Đền Bù
134 Chương 135: Đập Nát
135 Chương 136: An Tiểu Thư - Thỉnh Tự Trọng
136 Chương 137: Nhẫn Nhịn
137 Chương 137: Che Đậy
138 Chương 138: Nhường?
139 Chương 139: Ưu Thương
140 Chương 140: Em Đang Ghen
141 Chương 141: Chúng Ta Chưa Kết Thúc
142 Chương 142: Tôi Không Thích Cô Ta
143 Chương 143: Khương Tiểu Thư! Nằm Dưới Nhé [H+]
144 Chương 144: Khương Tình Bị Đè [H+]
145 Chương 146: Nữa Không ? [H+++]
146 Chương 147: Hoa Đào Nát
147 Chương 148: Đạp Xuống Nước
148 Chương 149: Vứt Người Xuống Nước
149 Chương 150: Đánh Người Không Nên Đánh Mặt
150 Chương 151: Ngoài Cô Ấy Ra, Ta Không Cần Ai Cả.
151 Chương 152: Lấy Thân Đền
152 Chương 153: Chiều Theo Ý Em [H+++]
153 Chương 154: Ban Tặng [H++]
154 Chương 155: Lệ Nhân Ngư
155 Chương 156: Sống Vì Bản Thân
156 Chương 157: Tao Muốn Mày Chết
157 Chương 158: Đừng Rời Khỏi Tôi
158 Chương 159: Hạ Nhi! Em Dám
159 Chương 160: Cố Gia
160 Chương 161: Em Biết Đau Không?
161 Chương 162: Tàu Lượn Siêu Tốc
162 Chương 163: Muốn Không?
163 Chương 164: Một Tay Che Trời
164 Chương 165: Hận
165 Chương 166: Làm Loạn
166 Chương 167: Hoà Giải
167 Chương 168: Minh Tranh Ám Đấu
168 Chương 169: Kiền Thành
169 Chương 170: Tôi Thích Phụ Nữ
170 Chương 171: Em Muốn Gì?
171 Chương 172: Chết Cũng Không
172 Chương 173: Tại Sao?
173 Chương 174: Đừng Khóc! Chúng Ta Chia Tay Đi
174 Chương 175: Hoảng Loạn
175 Chương 176: Ảo Giác
176 Chương 177: Em Đừng Đi
177 Chương 178: Suy Tàn Sụp Đổ
178 Chương 179: Em — Là Của Tôi
179 Chương 180: Em Thử Yêu Tôi Đi
180 Chương 181: Bóng Tối
181 Chương 182: Sâu Đậm Bén Rễ
182 Chương 183: Tàn Nhẫn
183 Chương 184: Các Người — Cút Hết
184 Chương 185: Em Đừng Do Dự
185 Chương 186: Cưỡng Bức [H+]
186 Chương 187: Biến Động
187 Chương 188: Tình Ý Sâu Nặng
188 Chương 189: Muốn Bị ‘Cưỡng Hiếp’ [H++]
189 Chương 190: Đập Thoả Thích
190 Chương 191: Từ Bỏ Trầm Thị
191 Chương 192: Ông Hạ Nhập Viện
192 Chương 193: Sợ Hãi
193 Chương 194: Chỉ Cần Cô Trở Về
194 Chương 195: Đồng Ý Đính Hôn
195 Chương 196: Chúng Ta Kết Hôn Đi
196 Chương 197: Nhận Hoa
197 Chương 198: Bình Yên
198 Chương 199: Thương Hoa Tiếc Ngọc
199 Chương 200: Tôi Sẽ Hận Cô
200 Chương 201: Tình Một Đêm
201 Chương 202: Chất Vấn
202 Chương 203: Không Sao Cả
203 Chương 204: Lễ Đính Hôn
204 Chương 205: Buông Tha Cho Em
205 Chương 206: Cầu Hôn
206 Chương 207: Cứ Đợi Đi
207 Chương 208: Ai Dám Cản?
208 Chương 209: Tai Nạn
209 Chương 210: Tranh Cãi
210 Chương 211: Hợp Tác
211 Chương 212: Sống Chung
212 Chương 213: Nghe Lời Tôi
213 Chương 214: Nghi Thức
214 Chương 215: Em Ngủ Cũng Không Thoát Đâu
215 Chương 216: Đủ Rồi! [H+++]
216 Chương 217: Vợ À! Quen Rồi Sẽ Ổn Thôi
217 Chương 218: Hương Vũ
218 Chương 219: Vương Minh Tuyết
219 Chương 220: Em Có Thích Tôi Không?
220 Chương 221: Vĩnh Viễn Không Phụ Lòng
221 Chương 222: Hạ Nhi! Mẹ Trở Lại Rồi
222 Chương 223: Em Đói
223 Chương 224: Nhà Có Khách
224 Chương 225: Tôi Hiểu Rồi
225 Chương 226: Tôi Tin Em
226 Chương 227: Tình Địch
227 Chương 228: Phải Nhớ Tôi
228 Chương 229: Lam Yên
229 Chương 230: Buông Bỏ
230 Chương 230: Buông Bỏ
231 Chương 231: Bối Lạc — Hương Vũ [H+++]
232 Chương 232: Đồ Cầm Thú [H++]
233 Chương 233: Là Em Tự Mình Đưa Lên Đấy [H+++]
234 Chương 234: Không Thể Nhường [H++]
235 Chương 235 : Không Bằng Em
236 Chương 236: Tới Chỗ Dung Lạc
237 Chương 237: Thân Phận
238 Chương 237: Tôi Là An Tranh
239 Chương 238: Bối Lạc! Dè Dặt Chút.
240 Chương 239: Dẫn Nữ Nhân Về Nhà [H+]
241 Chương 240: Thiệt Thòi
242 Chương 241: Hoắc Thâm
243 Chương 242: Khương Ẩn
244 Chương 243: Ngậm Chặt Miệng
245 Chương 244: Cái Nào Quan Trọng Hơn?
246 Chương 245: Gặp Mẹ Tôi
247 Chương 246: Giận [H+++]
248 Chương 247: Không Tới Lượt Chị Can Dự Vào
249 Chương 248: Giao Tình Sống Chết
250 Chương 249: Đừng!
251 Chương 250: Quá Nguy Hiểm
252 Chương 251: Tin
253 Chương 252: Chưa Đủ Loạn Sao?
254 Chương 253: Bi Thương
255 Chương 254: Em Ổn Không?
256 Chương 255: Thoát Khỏi Quan Hệ
257 Chương 256: Nhớ Cô Quá Rồi
258 Chương 257: Ai Tàn Nhẫn Hơn Ai 1
259 Chương 258: Ai Tàn Nhẫn Hơn Ai 2
260 Chương 259: Ai Tàn Nhẫn Hơn Ai 3
261 Chương 260: Tôi Làm Gián Đoạn Cái Gì Rồi Phải Không?
262 Chương 261: Quyến Rũ
263 Chương 262: Đừng Hối Hận
264 Chương 264: Nổ Súng
265 Chương 265: Danh Chính Ngôn Thuận
266 Chương 266: Rời Bỏ 1
267 Chương 267: Rời Bỏ 2
268 Chương 268: Tranh Đấu
269 Chương 269: Tương Xứng
270 Chương 270: Trở Lại
271 Chương 271: Dung Lạc Biết Nấu Ăn?
272 Chương 272: Thăm Dò
273 Chương 273: Gặp Lại
274 Chương 274: Chặn Cửa
275 Chương 275: Ép Buộc 1
276 Chương 276: Ép Buộc 2
277 Chương 277: Còn Đau Hay Còn Thương?
278 Chương 278: Có Quyền Có Thế
279 Chương 279: Bồi Thường
280 Chương 280: Mở Cửa Ra [H++]
281 Chương 281: Phiền Em Cho Tôi Xin Cốc Nước
282 Chương 282: Ôm Người Đẹp
283 Chương 283: Bóp Chết
284 Chương 284: Đại Tiệc
285 Chương 285: Chưa Từng Thay Đổi
286 Chương 286: Làm Loạn
287 Chương 287: Đừng Có Mơ
288 Chương 288: Chuốc Thuốc
289 Chương 289: Dung Lạc — Khương Tình
290 Chương 290: Không Nhượng Bộ
291 Chương 291: Đốt
292 Chương 292: Như Ý Em
293 Chương 293: Thành Toàn
294 Chương 294: Không Muốn
295 Chương 295: Tôi Ở Đây
296 Chương 296: Vết Thương
297 Chương 297: Bao Che Khuyết Điểm
298 Chương 298: Tắm Cùng
299 Chương 299: Em Thích
300 Chương 300: Mệt Không?
301 Chương 301: Cả Đời
302 Chương 302: Dung Lạc — Hạ Nhi
303 Chương 303: Hoãn
304 Chương 304: H++
305 Chương 305: H+++
306 Chương 306: H+++
307 Chương 307: H++++
308 Chương 308: H++++
309 Chương 309: H++++
310 Chương 310: H++++
311 Chương 311: Du Tử Miên
312 Chương 312: Lương Hạ
313 Chương 314: Đau Thương
314 Chương 315: Thay Đổi
315 Chương 316: An Tranh
316 Chương 317: Đụng Độ
317 Chương 318: Du Tử Miên — Lương Hạ
318 Chương 319: Xin Lỗi Em
319 Chương 320: Mua Cửa Hàng
320 Chương 321: Xuất Hiện
321 Chương 322: Ẩn ý
322 Chương 323: Còn Một Dung Lạc
323 Chương 324: Khương Ngọc — Lương Hạ
324 TÔI XIN PHÉP NGƯNG VIẾT TRUYỆN TRÊN APP NÀY
Chapter

Updated 324 Episodes

1
Chương 1: Có Chút Giống... Mèo Ba Tư
2
Chương 2: Anh Thích Tôi Thì Tôi Phải Thích Lại Anh Sao?
3
Chương 3: Xúc Động Là Ma Quỷ
4
Chương 4: Trốn Tránh
5
Chương 5: Lương Hạ Tỏ Tình
6
Chương 6: Em Thích Sao?
7
Chương 7: Hạ Nhi Come Out
8
Chương 8: Tức Giận
9
Chương 9: Em Khiến Tôi Nghiện
10
Chương 10: Bối Lạc
11
Chương 11: Hoá Ra Chị Là Kẻ Cuồng Theo Dõi
12
Chương 12: Trong Chúng Ta Ai Sẽ Nằm Trên
13
Chương 13: Khương Tình! Xin Lỗi.
14
Chương 14: Lên Xe Đi! Chúng Ta Trễ Rồi
15
Chương 15: Cô Ấy Là Của Tôi
16
Chương 16: Tôi Phải Có Trách Nhiệm Với Em
17
Chương 17: Tình Địch Nối Tiếp Một Người Đều Là Nữ Nhân
18
Chương 18: Cô Vẫn Vô Tâm Như Thế
19
Chương 19: Tôi Không Say
20
Chương 20: H+ Em Chọn Đi
21
Chương 21: Chị Là Đồ Khốn Kiếp
22
Chương 22: Khương Tình Không Biết Làm
23
Chương 23: Đấu Bóng Rổ
24
Chương 24: Người So Với Người Tức Chết Người
25
Chương 25: H++
26
Chương 26: H+++
27
Chương 27: Tôi Sống Vì Em, Chết Cũng Vì Em
28
Chương 28: Tình Thân
29
Chương 29: Hạ Gia
30
Chương 30: (H+) Em Muốn Ở Trên
31
Chương 31: H+++
32
Chương 32: Bảo Bối! Tôi Yêu Em
33
Chương 33: Cũng Tên Hạ Nhi
34
Chương 34: Nam Phụ Bách Hợp
35
Chương 35: Chị Mặc Váy Nhé
36
Chương 36: Tôi Cấm Chị Chạm Tay Vào Con Khốn Ấy
37
Chương 37: Đây Mới Gọi Là Hôn
38
Chương 38: Đả Kích
39
Chương 39: H++
40
Chương 40: Chưa Thử Với Nam Nhân...
41
Chương 41: Dương Tuyết Hy
42
Chương 42: Dương Tuyết Hy 2
43
Chương 43: Bối Vy Trở Về
44
Chương 44: Nữ Nhân Của Tôi! Tôi Dỗ
45
Chương 45: Phẫn Nộ
46
Chương 46: Yêu Tinh Chuyển Thế
47
Chương 47: Dùng Chung Một Chồng
48
Chương 48: Không Tới Lượt Cậu
49
Chương 49: Chị... Muốn Làm Gì
50
Chương 50: Dạy Dỗ Trên Giường
51
Chương 51: Câu Dẫn
52
Chương 52: H+
53
Chương 53: H+
54
Chương 54: [H] Thê Nô
55
Chương 55: Buổi Sáng Ngọt Ngào (Có H)
56
Chương 56: Cô Nàng Thiếu Nghị Lực
57
Chương 57: Cảnh Đẹp Ý Vui
58
Chương 58: Giả Vờ
59
Chương 59: Lương Hạ Phẫn Nộ
60
Chương 60: Bánh Bao Nhỏ
61
Chương 61: Em Sẽ Hồng Hạnh Vượt Tường
62
Chương 62: Nghe Bảo Em Muốn Ngoại Tình? [H++]
63
Chương 65: Kế Hoạch Của An Tranh
64
Chương 66: Lương Hạ Động Tâm
65
Chương 67: Nữ Nhân Bại Hoại
66
Chương 68: Quyến Rũ Dụ Dỗ
67
Chương 69: An Tranh Bị Tỏ Tình
68
Chương 70: Tiểu Hạ Hạ [H+]
69
Chương 71: Không Ai Được Phép Làm Em Tổn Thương
70
Chương 72: Đau Lòng Cho Cô Ta Sao?
71
Chương 73: Đối Phó Khanh Gia
72
Chương 74: Nghi Ngờ
73
Chương 75: Đánh Nhau Rồi
74
Chương 76: Nhớ Đến Đau Cả Tim
75
Chương 77: Yêu Đến Đau Lòng
76
Chương 78: Chân Tướng
77
Chương 79: Hứa Với Tôi [H+]
78
Chương 80: Lương Hạ Thương Tâm
79
Chương 81: Dung Lạc
80
Chương 82: Hạ Nhi Bị Bắt Cóc
81
Chương 83: Giam Cầm
82
Chương 84: Ép Buộc
83
Chương 85: Dương Mẫn Hi
84
Chương 86: Cô Chỉ Là Khách
85
Chương 87: Tiệc Dung Gia
86
Chương 88: Bảo Bối! Tôi Ở Đây
87
Chương 89: Tin Tưởng Em
88
Chương 90: Lên Xe! Mau
89
Chương 91: Tình! Chào Buổi Sáng
90
Chương 92: [H]
91
Chương 93: Dung Lạc - Bối Vy [H++]
92
Chương 94: Em Nghĩ Chị Nên Nhốt Em Lại
93
Chương 95: Cút Ra Ngoài [H]
94
Chương 96: Hạ Nhi Tới Khương Thị
95
Chương 97: Khương Tổng! Nghiêm Túc Làm Việc Nha
96
Chương 98: Bảo Bối! Hư Hỏng Vào [H]
97
Chương 99: Mong Là Em Còn Sức Để Rên [H++]
98
Chương 100: Lương Hạ Thất Tình Say Xỉn
99
Chương 101: Buông Tha Tôi Đi
100
Chương 102: Em Nói Xem?
101
Chương 103: Buông Cô Ấy Ra
102
Chương 104: Tôi Muốn Giết Cô Ta
103
Chương 105: Nhượng Bộ
104
Chương 106: Đặc Quyền
105
Chương 107: Khương Ngọc — Lương Hạ
106
Chương 108: Không Phải Em Luôn Muốn Sao?
107
Chương 109: Vào Phòng [H++]
108
Chương 110: Tôi Chỉ Biến Thái Với Em [H+++]
109
Chương 111: Em Là Của Tôi [H+++]
110
Chương 112: Không Hài Lòng [H++]
111
Chương 113: Hạ Nhi - Khương Ngọc
112
Chương 114: Nghiên Nghiên
113
Chương 115: Nơi Này Quá Chướng Mắt
114
Chương 116: Cưỡng Hôn
115
Chương 117: Cầu Hôn
116
Chương 118: Hôn Thê
117
Chương 118: Hạ Nhi - Bối Vy
118
Chương 119: Truy Đuổi
119
Chương 120: Dung Lạc
120
Chương 121: Cam Tâm Tình Nguyện
121
Chương 122: Muốn?
122
Chương 123: Im Lặng Đi [H+]
123
Chương 124: Một Loại Thuốc Độc
124
Chương 125: Dung Lạc Bị Thương
125
Chương 126: Tôi Đành Tận Lực [H]
126
Chương 127: Trúng Đạn
127
Chương 128: Trầm Gia
128
Chương 129: Khương Gia Chủ
129
Chương 130: Trầm Tiểu Thư
130
Chương 131: Tâm Can
131
Chương 132: Cô - Lập Tức Xin Lỗi Tôi
132
Chương 133: Có Chút Mong Đợi
133
Chương 134: Đền Bù
134
Chương 135: Đập Nát
135
Chương 136: An Tiểu Thư - Thỉnh Tự Trọng
136
Chương 137: Nhẫn Nhịn
137
Chương 137: Che Đậy
138
Chương 138: Nhường?
139
Chương 139: Ưu Thương
140
Chương 140: Em Đang Ghen
141
Chương 141: Chúng Ta Chưa Kết Thúc
142
Chương 142: Tôi Không Thích Cô Ta
143
Chương 143: Khương Tiểu Thư! Nằm Dưới Nhé [H+]
144
Chương 144: Khương Tình Bị Đè [H+]
145
Chương 146: Nữa Không ? [H+++]
146
Chương 147: Hoa Đào Nát
147
Chương 148: Đạp Xuống Nước
148
Chương 149: Vứt Người Xuống Nước
149
Chương 150: Đánh Người Không Nên Đánh Mặt
150
Chương 151: Ngoài Cô Ấy Ra, Ta Không Cần Ai Cả.
151
Chương 152: Lấy Thân Đền
152
Chương 153: Chiều Theo Ý Em [H+++]
153
Chương 154: Ban Tặng [H++]
154
Chương 155: Lệ Nhân Ngư
155
Chương 156: Sống Vì Bản Thân
156
Chương 157: Tao Muốn Mày Chết
157
Chương 158: Đừng Rời Khỏi Tôi
158
Chương 159: Hạ Nhi! Em Dám
159
Chương 160: Cố Gia
160
Chương 161: Em Biết Đau Không?
161
Chương 162: Tàu Lượn Siêu Tốc
162
Chương 163: Muốn Không?
163
Chương 164: Một Tay Che Trời
164
Chương 165: Hận
165
Chương 166: Làm Loạn
166
Chương 167: Hoà Giải
167
Chương 168: Minh Tranh Ám Đấu
168
Chương 169: Kiền Thành
169
Chương 170: Tôi Thích Phụ Nữ
170
Chương 171: Em Muốn Gì?
171
Chương 172: Chết Cũng Không
172
Chương 173: Tại Sao?
173
Chương 174: Đừng Khóc! Chúng Ta Chia Tay Đi
174
Chương 175: Hoảng Loạn
175
Chương 176: Ảo Giác
176
Chương 177: Em Đừng Đi
177
Chương 178: Suy Tàn Sụp Đổ
178
Chương 179: Em — Là Của Tôi
179
Chương 180: Em Thử Yêu Tôi Đi
180
Chương 181: Bóng Tối
181
Chương 182: Sâu Đậm Bén Rễ
182
Chương 183: Tàn Nhẫn
183
Chương 184: Các Người — Cút Hết
184
Chương 185: Em Đừng Do Dự
185
Chương 186: Cưỡng Bức [H+]
186
Chương 187: Biến Động
187
Chương 188: Tình Ý Sâu Nặng
188
Chương 189: Muốn Bị ‘Cưỡng Hiếp’ [H++]
189
Chương 190: Đập Thoả Thích
190
Chương 191: Từ Bỏ Trầm Thị
191
Chương 192: Ông Hạ Nhập Viện
192
Chương 193: Sợ Hãi
193
Chương 194: Chỉ Cần Cô Trở Về
194
Chương 195: Đồng Ý Đính Hôn
195
Chương 196: Chúng Ta Kết Hôn Đi
196
Chương 197: Nhận Hoa
197
Chương 198: Bình Yên
198
Chương 199: Thương Hoa Tiếc Ngọc
199
Chương 200: Tôi Sẽ Hận Cô
200
Chương 201: Tình Một Đêm
201
Chương 202: Chất Vấn
202
Chương 203: Không Sao Cả
203
Chương 204: Lễ Đính Hôn
204
Chương 205: Buông Tha Cho Em
205
Chương 206: Cầu Hôn
206
Chương 207: Cứ Đợi Đi
207
Chương 208: Ai Dám Cản?
208
Chương 209: Tai Nạn
209
Chương 210: Tranh Cãi
210
Chương 211: Hợp Tác
211
Chương 212: Sống Chung
212
Chương 213: Nghe Lời Tôi
213
Chương 214: Nghi Thức
214
Chương 215: Em Ngủ Cũng Không Thoát Đâu
215
Chương 216: Đủ Rồi! [H+++]
216
Chương 217: Vợ À! Quen Rồi Sẽ Ổn Thôi
217
Chương 218: Hương Vũ
218
Chương 219: Vương Minh Tuyết
219
Chương 220: Em Có Thích Tôi Không?
220
Chương 221: Vĩnh Viễn Không Phụ Lòng
221
Chương 222: Hạ Nhi! Mẹ Trở Lại Rồi
222
Chương 223: Em Đói
223
Chương 224: Nhà Có Khách
224
Chương 225: Tôi Hiểu Rồi
225
Chương 226: Tôi Tin Em
226
Chương 227: Tình Địch
227
Chương 228: Phải Nhớ Tôi
228
Chương 229: Lam Yên
229
Chương 230: Buông Bỏ
230
Chương 230: Buông Bỏ
231
Chương 231: Bối Lạc — Hương Vũ [H+++]
232
Chương 232: Đồ Cầm Thú [H++]
233
Chương 233: Là Em Tự Mình Đưa Lên Đấy [H+++]
234
Chương 234: Không Thể Nhường [H++]
235
Chương 235 : Không Bằng Em
236
Chương 236: Tới Chỗ Dung Lạc
237
Chương 237: Thân Phận
238
Chương 237: Tôi Là An Tranh
239
Chương 238: Bối Lạc! Dè Dặt Chút.
240
Chương 239: Dẫn Nữ Nhân Về Nhà [H+]
241
Chương 240: Thiệt Thòi
242
Chương 241: Hoắc Thâm
243
Chương 242: Khương Ẩn
244
Chương 243: Ngậm Chặt Miệng
245
Chương 244: Cái Nào Quan Trọng Hơn?
246
Chương 245: Gặp Mẹ Tôi
247
Chương 246: Giận [H+++]
248
Chương 247: Không Tới Lượt Chị Can Dự Vào
249
Chương 248: Giao Tình Sống Chết
250
Chương 249: Đừng!
251
Chương 250: Quá Nguy Hiểm
252
Chương 251: Tin
253
Chương 252: Chưa Đủ Loạn Sao?
254
Chương 253: Bi Thương
255
Chương 254: Em Ổn Không?
256
Chương 255: Thoát Khỏi Quan Hệ
257
Chương 256: Nhớ Cô Quá Rồi
258
Chương 257: Ai Tàn Nhẫn Hơn Ai 1
259
Chương 258: Ai Tàn Nhẫn Hơn Ai 2
260
Chương 259: Ai Tàn Nhẫn Hơn Ai 3
261
Chương 260: Tôi Làm Gián Đoạn Cái Gì Rồi Phải Không?
262
Chương 261: Quyến Rũ
263
Chương 262: Đừng Hối Hận
264
Chương 264: Nổ Súng
265
Chương 265: Danh Chính Ngôn Thuận
266
Chương 266: Rời Bỏ 1
267
Chương 267: Rời Bỏ 2
268
Chương 268: Tranh Đấu
269
Chương 269: Tương Xứng
270
Chương 270: Trở Lại
271
Chương 271: Dung Lạc Biết Nấu Ăn?
272
Chương 272: Thăm Dò
273
Chương 273: Gặp Lại
274
Chương 274: Chặn Cửa
275
Chương 275: Ép Buộc 1
276
Chương 276: Ép Buộc 2
277
Chương 277: Còn Đau Hay Còn Thương?
278
Chương 278: Có Quyền Có Thế
279
Chương 279: Bồi Thường
280
Chương 280: Mở Cửa Ra [H++]
281
Chương 281: Phiền Em Cho Tôi Xin Cốc Nước
282
Chương 282: Ôm Người Đẹp
283
Chương 283: Bóp Chết
284
Chương 284: Đại Tiệc
285
Chương 285: Chưa Từng Thay Đổi
286
Chương 286: Làm Loạn
287
Chương 287: Đừng Có Mơ
288
Chương 288: Chuốc Thuốc
289
Chương 289: Dung Lạc — Khương Tình
290
Chương 290: Không Nhượng Bộ
291
Chương 291: Đốt
292
Chương 292: Như Ý Em
293
Chương 293: Thành Toàn
294
Chương 294: Không Muốn
295
Chương 295: Tôi Ở Đây
296
Chương 296: Vết Thương
297
Chương 297: Bao Che Khuyết Điểm
298
Chương 298: Tắm Cùng
299
Chương 299: Em Thích
300
Chương 300: Mệt Không?
301
Chương 301: Cả Đời
302
Chương 302: Dung Lạc — Hạ Nhi
303
Chương 303: Hoãn
304
Chương 304: H++
305
Chương 305: H+++
306
Chương 306: H+++
307
Chương 307: H++++
308
Chương 308: H++++
309
Chương 309: H++++
310
Chương 310: H++++
311
Chương 311: Du Tử Miên
312
Chương 312: Lương Hạ
313
Chương 314: Đau Thương
314
Chương 315: Thay Đổi
315
Chương 316: An Tranh
316
Chương 317: Đụng Độ
317
Chương 318: Du Tử Miên — Lương Hạ
318
Chương 319: Xin Lỗi Em
319
Chương 320: Mua Cửa Hàng
320
Chương 321: Xuất Hiện
321
Chương 322: Ẩn ý
322
Chương 323: Còn Một Dung Lạc
323
Chương 324: Khương Ngọc — Lương Hạ
324
TÔI XIN PHÉP NGƯNG VIẾT TRUYỆN TRÊN APP NÀY

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play