Tôi thờ thẫn nhìn cậu trai đang mỉm cười lãng tử trước mặt rồi quay sang nhìn Gin-vẻ mặt cầu cứu. Gin mặt tối sầm, lọn tóc bạch kim che khuất nửa khuôn mặt. Có vẻ như tôi đang phải đối đầu với một chuyện chẳng hay chút nào. Cậu ta rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy? Biết mình có con mà vẫn tỏ tình? Cũng chỉ mới gặp nhau lẫn đầu thôi mà. Trong vài phút trầm tư, Taka mỉm cười nói:
-Chị không cần phải trả lời bây giờ đâu! Khi nào có, hãy gọi cho em nhé. Chị cho em mượn điện thoại nha.
Taka chủ động lấy điện thoại từ túi áo của tôi rồi lưu số điện thoại vào. Dù sao thì, người quan trọng nhất và cũng là người mình yêu nhất là Gin. Cả đời này, tôi chỉ có thể coi Gin là bạn đời, không ai thay thế được. Dứt khoát nhìn thẳng vào mặt cậu trai đang cầm điện thoại, tôi đưa vẻ mặt nghiêm trọng nói:
-Sao cậu lại tỏ tình với tôi?
Ngón tay của cậu ngừng ấn trên bàn phím, cũng nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi có chút ngạc nhiên. Taka bước lại gần, nâng cằm tôi lên rồi cười nói:
-Vì em thích chị!
Nói rồi, cậu ghé môi sát tôi. Mắt tôi mở to, đưa tay lên chặn lại.
-Đừng lại gần tôi như thế. Tôi từ chối lời tỏ tình.
Thẳng thắn nói ra những điều không suy nghĩ, tôi cũng chẳng hơi đâu quan tâm đến tâm trạng của Taka, điều quan trọng bây giờ là Gin, có lẽ thằng bé còn sốc hơn tôi nữa. Tôi cầm lấy túi xách rồi dẫn Gin ra hỏi cửa hàng, không muốn ăn uống nữa.
Bước ra khỏi cửa, tôi lén nhìn Gin. Thằng bé nãy giờ không nói năng câu gì khiến tôi hơi lo. Dắt Gin đến công viên gần đó, tôi ngồi xuống nhìn Gin buồn bã. Mắt tôi mở to ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Gin như không có cảm xúc hiện diện, đôi mắt cũng giống như bị mù không có ánh sáng. Nước mắt tôi trào ra như mưa, khuôn mặt mếu máo như con nít, ôm chầm lấy thằng bé.
-Hức...mẹ xin lỗi con, Gin...
-...
-Gin? Con giận mẹ à? Hay con đói?
Comments