Chương 7: Trở về

Một tuần sau, tại Pháp

Phong Duật thức dậy ăn sáng xong, mới căn dặn một vài chuyện với Tô Trinh. Song, anh hỏi

- Chuyến bay vào lúc mấy giờ?

Anh đã sai Tô Trinh đặt vé máy bay với chuyến sớm nhất, anh không muốn ngày nào cũng nhìn cô qua camera.

- 1h30' chiều.

- Cô có thể ra ngoài.

- Vâng.

*****

Tại thành phố N

Biệt thự Phong gia

- Tiểu thư, người để tôi làm cho.

Một người hầu nữ thấy cô đang rửa chén liền lên tiếng muốn làm thay. Lạc Ân Ân từ chối nói

- Không cần đâu, chỉ là việc nhỏ thôi.

Nói xong cô tiếp túc rửa phần còn lại. Vết thương trên người cô hồi phục cũng nhanh nên làm việc vặt đều không có gì đáng ngại. Dọn dẹp phòng bếp xong cô liền cảm thấy đầu choáng váng, Lạc Ân Ân lắc đầu hai cái rồi đi lên phòng ngủ. Cô ngã người xuống ghế sofa trong phòng. Vì cô biết, anh ghét cô cũng như mùi hương trên người cô, dù cưới nhau hai năm hai người chưa từng ngủ chung. Lạc Ân Ân mơ hồ thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã là tối muộn. Cô lê thân mình không còn sức vào nhà tắm, thay cho mình bộ đồ ngủ thoải mái rồi mới xuống lầu. Giờ cũng đã muộn nhưng trong nhà vẫn sáng đèn, người làm vẫn tấp nập. Quản gia Hà thấy cô xuống cung kính hỏi

- Tiểu thư, người ăn cơm chưa để tôi sai người dọn?

- Cảm ơn bác.

Bác Hà hướng bếp đi tới sai mọi người dọn cơm. Cô nhìn bàn ăn chỉ có một mình thì cảm thấy cô đơn, nhưng hai năm nay cô đã quen dần với cuộc sống này rồi. Lạc Ân Ân nhìn bàn thức ăn đến ngẩn người, cũng nhờ một người hầu nữ nhắc nếu không cô ngồi đến sáng luôn cũng không chừng.

Cô đưa từng miếng thức ăn lên miệng nhai thật chậm, cơ hồ cô không muốn nuốt vào. Ngồi hơn ba mươi phút mà bàn thức ăn hầu như vẫn còn nguyên.

Đúng lúc này, ngoài sân truyền vào tiếng động cơ. Bác Hà cảm thấy kì lạ, đã hơn mười rưỡi tối còn ai đến? Ông nhìn cô vẫn đang ăn cơm rồi quay ra ngoài. Vừa ra tới phòng khách ông khá ngạc nhiên nói

- Thiếu gia?

Không phải thiếu gia đi công tác, tháng sau mới về sao? Bây giờ mới hơn một tuần đã về? Bác Hà nghĩ thầm.

Phong Duật nhìn ông gật đầu rồi hỏi

- Muộn vậy rồi mọi người không nghỉ ngơi sao?

- Chuyện này...

Bác Hà hơi ngập ngừng quay đầu nhìn phòng ăn, hơi do dự một chút rồi nói

- Tiểu thư còn đang ăn cơm.

Bác Hà không gọi cô là thiếu phu nhân, vì anh không cho phép người làm gọi như vậy. Mà Lạc Ân Ân cũng không để ý, dù sao chỉ là cách xưng hô gọi sao mà chẳng được.

Phong Duật nhíu mày, anh hỏi

- Sao lại ăn cơm muộn như vậy?

- Từ trước đã như vậy rồi, tại thiếu gia hay đi sớm về muộn nên không biết thôi. Tiểu thư ăn tối lúc nào cũng là mười rưỡi, có sớm hơn thì cũng tám chín giờ mới ăn.

Bác Hà chậm rãi nói, Phong Duật càng nghe càng nhíu chặt mày hơn. Làm vợ chồng với cô lâu như vậy, anh cũng chẳng bao giờ để ý đến giờ ăn của cô. Kiếp trước lại càng không.

- Cô ấy như vậy đã bao lâu rồi?

- Nửa năm sau khi cưới thưa thiếu gia.

Nghe vậy, lòng anh như bị kim đâm. Tại sao cô không biết chăm sóc cho mình? Vậy có phải kiếp trước cũng thế?

Anh đưa cặp táp cho Bác Hà rồi hướng phòng ăn đi tới, khi đến cửa phòng thì anh dừng lại. Nhìn cô một mình ngồi ăn trên chiếc bàn rộng lớn mà tim anh như thắt lại. Cảm thấy thật lãnh lẽo và cô độc, Phong Duật nhìn thức ăn trên bàn thì híp đôi mắt lại, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ. Mười một giờ mười phút? Bác Hà nói cô ăn tối thường là mười rưỡi, bây giờ đã hơn ba mươi phút tại sao thức ăn vẫn còn nguyên thế kia?

- Thiếu gia.

Một người hầu cúi chào anh, kéo anh thoát khỏi suy nghĩ của mình. Lạc Ân Ân giật mình đánh rơi đũa xuống bàn phát ra tiếng 'cạch' giòn giã. Cô mở to mắt nhìn anh sau đó lại nhanh chóng cúi mặt xuống. Cả người cứng ngắc, Phong Duật thấy mình bị lộ thì tiêu sái bước lại chỗ cô. Anh ngồi xuống đối diện cô, nghiêm túc hỏi

- Sao không ăn nữa?

- Em...em no rồi!

Lạc Ân Ân hai tay đặt trên đầu gối siết chặt để khống chế giọng nói run rẩy của mình. Phong Duật nhướng mày cất cao giọng

- Đồ ăn vẫn còn nguyên.

- Không có, tại...tại em ăn ít.

Cô mím môi nói, cô siết chặt tay đến nỗi móng tay đâm vào da mà cô vẫn không có cảm giác đau.

- Ăn ít vẫn no sao?

Phong Duật tiếp tục hỏi, vì cô cúi đầu nên anh không thể nhìn được khuôn mặt cô lúc này. Lạc Ân Ân ú ớ không biết trả lời thế nào, thật tình cô nuốt không trôi.

- Em thật sự đã no. Mà không phải anh đi công tác tháng sau mới về sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Cô đánh trống lãng sang chuyện khác nhưng mặt vẫn không ngẩng lên.

- Không có, em không mong tôi về sớm sao?

- A, chắc anh mệt rồi, để em lên pha nước tắm cho anh.

Lạc Ân Ân đứng bật dậy đi nhanh lên phòng ngủ, Phong Duật nhìn bước chân vội vàng của cô không khỏi có chút buồn. Anh là chồng của cô thế nhưng cô lại sợ anh? Nói chuyện với anh cũng không dám ngẩng mặt lên?

Phong Duật lắc đầu rồi nói

- Chuẩn bị một phần ăn khuya.

- Vâng, thưa thiếu gia.

Mười phút sau, Phong Duật lên lầu trên tay còn cầm khay thức ăn. Lúc anh vào phòng thì thấy cô trong phòng tắm bước ra. Lạc Ân Ân nhìn anh khẽ nói

- Nước đã pha xong, anh vào tắm rồi nghỉ ngơi sớm.

Phong Duật đặt phần thức ăn lên bàn nói

- Em ăn rồi đi ngủ.

Sau đó bước vào nhà tắm.

Lạc Ân Ân giật mình nhưng cũng không để ý nhiều, cô nằm xuống ghế sofa, cơn buồn ngủ ập đến. Chẳng mấy chốc, hơi thở của cô đã đều đều, chứng tỏ cô đã ngủ say.

Hot

Comments

Anonymous

Anonymous

Thương quá

2024-10-14

0

Thiên Bình

Thiên Bình

Thương nư9 bao nhiu thì lại càng ức chế na9 bấy nhiu

2022-11-03

2

Thi Moon

Thi Moon

Đọc song cứ thấy xót xót kiểu rid

2022-03-15

6

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Cú sốc
2 Chương 2: Cuộc sống người thực vật
3 Chương 3: Em sẽ ở bên anh
4 Chương 4: Quay về mười năm trước
5 Chương 5: Vì anh, mọi thứ em làm đều xứng đáng!
6 Chương 6: Bất lực
7 Chương 7: Trở về
8 Chương 8: Xin lỗi em
9 Chương 9: Thay em gánh vác mọi thứ
10 Chương 10: Đến lượt anh yêu em
11 Chương 11: Thay đổi
12 Chương 12: Đau lòng
13 Chương 13: Yêu em, sủng em
14 Chương 14: Ngày tháng hạnh phúc
15 Chương 15: Sủng tận trời (1)
16 Chương 16: Trái Tim Vương Quốc Ruby
17 Chương 17: Sủng tận trời (2)
18 Chương 18: Năm học mới
19 Chương 19: Phong thiếu phu nhân
20 Chương 20: Bị bắt nạt (1)
21 Chương 21: Bị bắt nạt (2)
22 Chương 22: Mẫn Gia Tuệ
23 Chương 23: Phong Duật ra tay
24 Chương 24: Quỳ xuống cầu xin
25 Chương 25: Chỉ cần em vui vẻ, mọi thứ để anh lo
26 Chương 26: Một bước lên mây
27 Chương 27: Lạc Đình
28 Chương 28: Kịch hay chỉ mới bắt đầu
29 Chương 29: Náo đại sảnh
30 Chương 30: Kinh sợ
31 Chương 31: Phu nhân tổng tài?!
32 Chương 32: Phó Mặc Hiên
33 Chương 33: Mang thai
34 Chương 34: Cãi nhau
35 Chương 35: Em thích là được
36 Chương 36: Vô tình chạm mặt
37 Chương 37: Lạc Đình & Vân Nguyệt
38 Chương 38: Mật ngọt chết người
39 Chương 39: Chơi chán rồi
40 Chương 40: Hạ màn kịch
41 Chương 41: Vương Thị phá sản
42 Chương 42: Anh yêu em
43 Chương 43: Học sinh trao đổi (1)
44 Chương 44: Học sinh trao đổi (2)
45 Chương 45: Xem biểu diễn không quên khoe ân ái
46 Chương 46: Ghen
47 Chương 47: Dỗ ngọt
48 Chương 48: Gặp lại
49 Chương 49: Tức giận
50 Chương 50: Vương Minh Hạo anh điên rồi
51 Chương 51: Gia Tộc Walton
52 Chương 52: Tìm thấy
53 Chương 53: Lạc Đình tức giận (1)
54 Chương 54: Lạc Đình tức giận (2)
55 Chương 55: Cuộc sống bình dị
56 Chương 56: Xứ sở hoa anh đào
57 Chương 57: Lễ hội đêm
Chapter

Updated 57 Episodes

1
Chương 1: Cú sốc
2
Chương 2: Cuộc sống người thực vật
3
Chương 3: Em sẽ ở bên anh
4
Chương 4: Quay về mười năm trước
5
Chương 5: Vì anh, mọi thứ em làm đều xứng đáng!
6
Chương 6: Bất lực
7
Chương 7: Trở về
8
Chương 8: Xin lỗi em
9
Chương 9: Thay em gánh vác mọi thứ
10
Chương 10: Đến lượt anh yêu em
11
Chương 11: Thay đổi
12
Chương 12: Đau lòng
13
Chương 13: Yêu em, sủng em
14
Chương 14: Ngày tháng hạnh phúc
15
Chương 15: Sủng tận trời (1)
16
Chương 16: Trái Tim Vương Quốc Ruby
17
Chương 17: Sủng tận trời (2)
18
Chương 18: Năm học mới
19
Chương 19: Phong thiếu phu nhân
20
Chương 20: Bị bắt nạt (1)
21
Chương 21: Bị bắt nạt (2)
22
Chương 22: Mẫn Gia Tuệ
23
Chương 23: Phong Duật ra tay
24
Chương 24: Quỳ xuống cầu xin
25
Chương 25: Chỉ cần em vui vẻ, mọi thứ để anh lo
26
Chương 26: Một bước lên mây
27
Chương 27: Lạc Đình
28
Chương 28: Kịch hay chỉ mới bắt đầu
29
Chương 29: Náo đại sảnh
30
Chương 30: Kinh sợ
31
Chương 31: Phu nhân tổng tài?!
32
Chương 32: Phó Mặc Hiên
33
Chương 33: Mang thai
34
Chương 34: Cãi nhau
35
Chương 35: Em thích là được
36
Chương 36: Vô tình chạm mặt
37
Chương 37: Lạc Đình & Vân Nguyệt
38
Chương 38: Mật ngọt chết người
39
Chương 39: Chơi chán rồi
40
Chương 40: Hạ màn kịch
41
Chương 41: Vương Thị phá sản
42
Chương 42: Anh yêu em
43
Chương 43: Học sinh trao đổi (1)
44
Chương 44: Học sinh trao đổi (2)
45
Chương 45: Xem biểu diễn không quên khoe ân ái
46
Chương 46: Ghen
47
Chương 47: Dỗ ngọt
48
Chương 48: Gặp lại
49
Chương 49: Tức giận
50
Chương 50: Vương Minh Hạo anh điên rồi
51
Chương 51: Gia Tộc Walton
52
Chương 52: Tìm thấy
53
Chương 53: Lạc Đình tức giận (1)
54
Chương 54: Lạc Đình tức giận (2)
55
Chương 55: Cuộc sống bình dị
56
Chương 56: Xứ sở hoa anh đào
57
Chương 57: Lễ hội đêm

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play