Chap 3
Bước đến ngự thư phòng, khoát tay bảo nha hoàn ở ngoài, ba người cùng bước vào vòng tay hành lễ: ”Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn an.”
Người hầu đều hành lễ: "ba vị công chúa vạn an."Các nàng khóat tay, mọi người đứng ngay lại.
Nam nhân mặc hòang bào thêu hoa văn rồng bằng chỉ kim tuyến vàng, bên hông kèm theo ngọc bội chạm khắc hình rồng bằng hổ phách, đầu đội mão vàng có hoa văn rồng bao quanh đính thêm những hạt dạ minh châu, ngồi uy nghi trên ghế chạm đầu rồng khí chất ngút trời của một quân vương. Gương mặt nghiêm nghị, tuấn tú đang xem tấu chương, khi nghe tiếng chào bên dưới thì ngẩng lên, miệng cũng vẽ lên nụ cười ấm áp của một người cha, vội bước xuống đỡ: ”mau đứng lên, mau đứng lên. Nào qua đây ngồi nào, đi nãy giờ mệt rồi phải không?”
Ông quay qua vị công công bên cạnh lên tiếng: ”Phú công công mau dâng trà cho ba bảo bối của trẫm.” Vị Phúc công công cười tươi cúi người chào rồi lui ra. Trà được đem lên. Thanh Nguyệt Quân lệnh cho tất cả lui ra thì bên ngoài có người vội bước vào.
Một nữ nhân dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, mái tóc được búi thấp, đầu đội mão phụng được cố định bằng những chiếc trâm vàng hình chim phượng hoàng, gương mặt ngũ quan tinh tế, mắt phượng mày liễu, mũi thẳng môi hồng tuy đã có tuổi nhưng do được bảo dưỡng cẩn thận nên vẫn giữ được nét xinh đẹp vốn có nhất là đôi mắt dịu dàng đang dần đỏ lên vì xúc động. Khoác lên mình bộ y phuc màu vàng lộng lẫy, áo ngoài được thêu hoa văn hình chim phượng hoàng tỉ mỉ càng tôn lên khí chất diễm lệ của một mẫu nghi thiên hạ.
Vừa bước vào bà bước lại một tay nắm lấy tay Nguyệt Bảo, một tay khẽ đưa lên gương mặt nàng, giọng nghẹn ngào: ”Bảo nhi, hai năm rồi mẫu hậu mới gặp lại con. Con sao lại gầy như vậy? Con sống có tốt không? Con cực khổ nhiều lắm phải không con? Ôi nữ nhi yêu dấu của mẫu hậu.”Nói rồi ôm nàng vào lòng cho thỏa nỗi nhớ thương con.
Ông bước lại đỡ bà khẽ vỗ lưng bà an ủi: ”Uyên Khương à! Nàng đừng như vậy, con mới về cho nó thở đã, nàng ôm chặt như thế không sợ con ngạt thở sao? Ngoan nào lại đây.” Đỡ bà lại ghế ngồi rồi quay qua ý kêu mọi người cũng ngồi xuống.
Bà khẽ lau nước mắt rồi quay qua giọng trách nhẹ: ”Cũng do hoàng thượng cả. Người đâu phải không có tướng giỏi mà lại bắt nữ nhi của mình đích thân ra chiến trường chịu nắng chịu mưa, bị thương do đao kiếm, thân thể công chúa lá ngọc cành vàng mà giờ người xem ra dạng gì rồi?”
Ông thấy bà giận cũng hoảng theo vội ngọt ngào dỗ dành bà: ”nàng đừng giận, đừng giận mà. Được rồi, là do trẫm hết, do trẫm không tốt, Khương nhi không khóc, không khóc nữa, khóc nữa sẽ xấu, sẽ mau già lắm đó!” Bà nghe vậy khẽ cười rồi quay mặt qua chỗ khác lau nước mắt.
Còn lại ba cái bóng đèn sáng trưng lại được ăn cơm chó miễn phí .Trong lòng cả ba đang gào thét: ”Mẫu hậu, phụ hoàng hai người có thể kiềm chế một chút không, tụi con còn chưa ăn cơm đó a!!!” Dù nội tâm đang gào thét nhưng bề ngoài vẫn phải nhăng răng cười chờ 2 người nào đó ân ân ái ái xong.
Dỗ hoàng hậu xong thì ông cho người dìu bà về cung: ”nàng về trước đi ta cùng các con bàn chuyện, ngày mai ta sẽ cho chúng qua chơi với nàng, ngoan.” rồi ông khẽ hôn trán bà. Bà cúi đầu ra về, Nhưng ánh mắt vẫn rất lưu luyến. Ba nàng cùng đứng dậy hành lễ: ”cung tiễn mẫu hậu hồi cung.”
Hoàng thượng nhẹ lau mồ hôi trên trán, quay lại bàn chuyên chính: ”khụ..khụ…hôm nay ta cho truyền các con là ta có việc muốn bàn với các con.”
Sau một màn ăn cơm chó bắt đăc dĩ, cả ba người khẽ nhăn mặt rồi cũng ngồi nghiêm túc lại. Ông quay qua hỏi Nguyệt Bảo: ”Bảo nhi, chuyện chiến tranh nơi biên giới sao rồi?”
Nàng nói:”Thưa phụ hoàng hiện tại nước ta có thêm năm thuộc địa phía Bắc, nhìn chung tình hình tạm gọi là bình yên, nhưng Bắc Quốc có vẻ muốn xâm chiếm nước ta, con đang cử người thăm dò động tĩnh.”
Ông gật đầu: ”nếu có thể kết giao với các nước lân bang, con nghĩ sẽ là cường quốc nào?”
Nàng khẽ xoa cằm đăm chiêu, cặp mắt hồ ly đảo một vòng rồi trả lời: ”nếu được thì ta chọn cả ba nước Lăng Quốc, Phong Quốc, Tống Quốc. Còn không thì cũng ít nhất một trong ba cường quốc đó thì đất nước mới được thái bình.”
Hoàng thượng khá hài lòng về câu trả lời này. Ông nói tiếp: ”Bây giờ có một thuận lợi là cả ba cường quốc đều muốn giao hảo với nước ta…” đến đây ông quan sát sắc mặt
của ba nhi nữ của mình.
Nguyệt Hoa lên tiếng: ”nếu được vậy thì quá tốt, đất nước chúng ta sẽ phồn thịnh dài lâu, nhưng mà….”
Nguyệt Châu lên tiếng: ”nhưng mà không thể không có điều kiện. Tuy đất Thanh Nguyệt ta không phải nhỏ nhưng so với họ thì vẫn chưa gọi là lớn, mà lần này lại cả ba nước lại muốn hợp tác với ta. Cái này...”
Đến lượt Nguyêt Bảo, nàng đứng lên đi về phía cửa chính suy nghĩ: ”thường hợp tác sẽ là tặng bảo vật hoặc liên hôn. Nước họ như vậy chắc chắn không thiếu vật báu” nàng xoay người lại.
”Chỉ có thể là liên hôn!!!” Lần này cả ba nàng đồng thanh. Các nàng quay về phía phụ hoàng tìm đáp án. Nhận được cái gật đầu chắc nịch, tim các nàng cũng rớt “bịch” xuống đất. Vẫn còn đang ngơ ngác thì hoàng thượng cho lui, ba người vòng tay hành lễ rồi lần lượt ra về.
Updated 46 Episodes
Comments