Chương 3

Xem xong đoạn clip được gửi bởi các người hầu, vị phu nhân đang ngồi dựa trên chiếc ghế sofa đã có một nụ cười nở rộ trên môi.

Thấy bà có vẻ rất vui nên vị quản gia đứng kế bên đã hỏi han.

" Phu nhân, hôm nay ngài có vẻ vui hơn mọi ngày".

" Thế à, ông cũng thấy như vậy sao, Lưu Nguyên".

" A ha ha, đúng vậy thưa phu nhân".

" Ừm....nghe người hầu nói lại rằng con dâu của ta đã có một thời gian bị bạo hành có phải không. Hơn thế nữa, bọn chúng còn nhẫn tâm đến mức hại con dâu của ta bị câm, có đúng vậy không".

Vị phu nhân ấy vừa hỏi vị quản gia, sắc mặt của bà đã trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, bà đang vô cùng tức giận.

" Hồi phu nhân, theo tài liệu cho thấy, vị tiểu thư...".

" Hửm, tiểu thư ?".

" À, lão nhầm, nên gọi là thiếu phu nhân".

" Ừm, nói tiếp đi".

" Vâng, theo tài liệu đã ghi chép lại, thiếu phu nhân đã mất mẹ vào năm 8 tuổi, 2 năm sau đó, Mộc Triển Bằng đã đưa một người phụ nữ khác về, hắn ta còn dẫn thêm 1 đứa con của hắn và người phụ nữ đó về nhà".

Nghe đến đây, tâm trạng của vị phu nhân ấy càng ngày càng tồi tệ.

" ...mặc dù tôi không muốn nghe, nhưng vì con dâu của tôi, nên tôi phải ráng nghe cho hết, ông nói tiếp đi".

" Dạ vâng, kể từ ngày hai mẹ con đó về nhà, Mộc Triển Bằng đã không còn quan tâm hay hỏi han gì thiếu phu nhân nữa, mặc cho hai mẹ con đó chà đạp, hành hạ thiếu phu nhân đến mức cửu tử nhất sinh, hắn ta cũng chẳng thèm đoái hoài đến".

Nghe đến đoạn này, vị phu nhân ngồi trên ghế sofa lúc này đã giận run người.

" Có câu hổ dữ không ăn thịt con, tạo nghiệp, đúng là tạo nghiệp".

" ....mãi cho đến khi thiếu gia bị tập kích và bị bắt nhốt trong một căn nhà hoang nằm ở ngoại ô thành phố, thiếu phu nhân đã đột nhiên xuất hiện và cứu lấy thiếu gia".

" ....đột nhiên xuất hiện sao...".

" Vâng ạ, tài liệu còn ghi chép, sau khi cứu thiếu gia ra, thiếu phu nhân đã bị một đám người bắt lại mà đem về Mộc Gia, còn thiếu gia đã được đưa lên chiếc xe có Mộc Thanh Thanh trong đó".

Ánh mắt sắc lạnh của vị phu nhân ấy khi nghĩ về Mộc Thanh Thanh, đủ để hiểu được rằng cô ta đã được liệt vào danh sách đen của bà ấy.

" Vậy là mọi chuyện đã rõ, dám tính kế con trai của Khâu Nhược Ly tôi sao, Mộc Gia này, có lẽ cũng không cần phải tồn tại nữa rồi".

" Xin phu nhân hãy bình tĩnh, tôi nghĩ có lẽ, thiếu gia đã biết được mọi chuyện, cậu ấy có lẽ đã sắp đặt hết mọi chuyện rồi, giờ phu nhân nhúng tay vào, sẽ làm hư kế hoạch của cậu chủ mất".

Nghe lời Lưu quản gia, Khâu phu nhân đã suy nghĩ lại, cuối cùng bà cũng đã không tiếp tục truy cứu.

" Haizzz, bỏ đi bỏ đi, A Thần rất ghét người nào làm hỏng kế hoạch của nó, cho dù có là tôi hay cha của nó cũng không ngoại lệ, thôi vây để nó tự giải quyết đi, giờ tôi chỉ cần ngồi chờ ngày được bồng cháu là ổn rồi".

Sau cuộc nói chuyện, Khâu phu nhân đã tiếp tục nhâm nhi tách trà và ngắm cảnh bên cử sổ. Một người hầu gần đó đã đi vào và báo tin với bà.

" Thưa phu nhân, lão gia đã về rồi ạ".

" Hửm, Tiểu Khiết Khiết về rồi ? A ha ha".

Nét mặt vui vẻ và hạnh phúc đã xuất hiện, Khâu phu nhân đã lập tức chạy xuống để đón chồng của mình.

Vị Lưu quản gia bị bỏ lại chỉ biết đứng thở dài và cười.

" Ha ha ha, dù đã lớn tuổi nhưng tình cảm của lão gia và phu nhân vẫn mặn nồng như những ngày mới yêu, đây cũng là một điều tốt".

Cửa lớn mở toang, đón chào vị lão gia của một căn biệt thự xoa hoa trở về. Thảm đỏ trải dài trên đại sảnh, tất cả người hầu đứng xếp thành hai hàng để đón chào ngài quay trở về.

" MỪNG LÃO GIA QUAY VỀ".

" Ừm, tôi về rồi đây".

Ở phía xa, từng tiếng bước chân chạy đến, Khâu phu nhân đã chạy như bay và đã lao vào vòng tay của ông ấy.

" TIỂU KHIẾT KHIẾT, NHỚ ANH QUÁ À ".

" A ha ha ha, xin lỗi và để em chờ nha, bảo bối".

" Thấy ghét à, mọi người còn ở đây đó".

Đột nhiên ánh mắt sắc lạnh của vị lão gia ấy đã nhắm thẳng vào mọi người.

" Các người có thấy gì không ?".

Một vùng áp xuất thấp đáng sợ đã xuất hiện, bọn họ chỉ biết điên cuồng lắc đầu và đồng thanh.

" KÍNH THƯA LÃO GIA, CHÚNG KHÔNG THẤY GÌ CẢ Ạ !!!".

" Mồ ~~ anh này, làm cho bọn trẻ sợ rồi kìa, chúng ta mau về phòng thôi, có cái này em muốn cho anh xem nè".

" Ừm, đi thôi".

" Ấy, nhưng mà, đột nhiên chân em đau quá, em đi không nổi ~~".

Vị lão gia đã nở một nụ cười tươi, ông quỳ một chân xuống và hướng tấm lưng vững chắc ấy về phía vợ mình.

" Lúc nãy chạy nhanh quá nên bị đau chân rồi đúng không, lên đi, để anh cõng em".

" Hi hi, chồng em là nhất, đi thôi".

Hai vị lão gia và phu nhân tuy đã lớn tuổi, nhưng vẻ ngoài của họ thì trông như chỉ mới đôi mươi, ngày ngày phải chứng kiến những màn rải thính của cặp vợ chồng này, người hầu trong nhà sớm đã quen dần, nhưng họ cũng cảm thấy buồn vì ai cũng là cẩu độc thân.

* CHÚNG TÔI KHỔ QUÁ MÀ ~~*.

--- Còn tiếp ---

Hot

Comments

Phạm Dung

Phạm Dung

🥰🥰😍😘😘😘😘

2022-07-07

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play