Beta: Miki Tinh Nghịch.
Ngày Th4 26/07/2023.
....
Từ đó Lâm Minh Phương tự biên tự diễn, tưởng tượng trong đầu ra vô số tình huống mà không để ý, ánh mắt Hàn Băng nhìn nàng ta đã chuyển sang chán ghét từ lâu.
Hàn Băng nhìn thấy người đằng trước đứng lên thì nhanh chân bước tới ngồi xuống viết một đoạn thơ ngắn.
"Trăm năm trong cõi người ta,
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
Lại gì bỉ sắc tư phong,
Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen.
Cảo thơm lần giở trước đèn,
Phong tình có lục còn truyền sử xanh*."
*trích đoạn đầu tiên của bài thơ Thúy Kiều_Nguyễn Du.
Sau khi chép hết khổ thơ, Hàn Băng ghi lại tên mình vào mặt sau tờ giấy xong liền đứng dậy rời đi, mặc kệ Lâm Minh Phương gọi với ở đằng sau.
Chen vào đám người đang túm năm tụm ba xì xào nói chuyện, Hàn Băng đi đến một dãy ghế, tìm đại một chỗ ngồi bên phía dành cho nam rồi ngồi xuống.
Nơi này là một trang viên* khá rộng lớn. Dưới đất được lát một lớp gạch hoa đơn giản thanh lịch, cứ một khoảng cách nhất định sẽ đặt một chậu đào lớn xanh tốt. Trang viên sắp xếp hơn ba trăm bộ bàn ghế được chia ra làm hai bên, một bên dành cho nam và bên còn lại dành cho nữ, phân chia giữa hai bên là tấm thảm đỏ nằm dưới mặt đất.
*trang viên: trang trại trồng cây và hoa, dùng để tổ chức tiệc hoặc sự kiện, giống như công viên vậy (mk nghĩ vậy, ai biết nghĩa chỉ mk nhé.)
Hội thi thơ cũng không che chắn cái gì như bình phong hay màn thêu giống như thời cổ quyền*, ngồi ở nơi này chỉ cần quay đầu qua liền có thể nhìn thấy người khác ở phía bên kia, nói một cách chuẩn xác hơn chính là, chỉ cần xoay qua là có thể nhìn thấy vô vàn mỹ nữ xinh đẹp yêu kiều phía đối diện.
*cổ quyền: cổ đại + chuyên quyền.
Phía đầu trang viên có dựng một phần sân khấu lớn, hai bên sườn sân khấu có kê hai chiếc bàn dài trải khăn gấm sạch sẽ ngăn nắp, rất dễ đoán ra nơi đó là dành cho ban giám khảo và các khách mời của hội đố đèn.
Nhìn cách bài trí trong trang viên như vậy nhưng tuyệt nhiên không sinh ra cảm giác chật chội hay cảnh tượng mọi người phải chen lấn, tất cả mọi thứ đều rất ổn thỏa vừa tầm.
Hàn Băng nhìn ấm trà trên bàn có để năm cái ly nhỏ, thầm đoán ra số lượng người dự thi hôm nay. Một nghìn năm trăm người, số lượng cũng không phải ít bình thường a! Thậm chí còn nhiều hơn cũng không biết chừng.
Nhưng Minh Thần quốc lại là nơi sinh ra nhiều tài tử giai nhân, thi sĩ nhất trong năm đế quốc.
Không chỉ vì nơi này coi trọng việc học chữ mà còn coi trọng việc bồi dưỡng nhân tài. Với một nơi có thể lấy hứng làm thơ từ cây cỏ cành hoa thì việc bồi dưỡng nhân tài không phải là việc gì khó khăn gian khổ.
Không những vậy, kiến thức người ở đây được học cũng chẳng phải chỉ có thi từ ca phú mà còn có cả phong tục tập quán, cách thức bày binh bố trận, tu tập tu luyện... Nên có thể nói, Minh Thần quốc là một quốc gia có nền tri thức vô cùng phong phú và đa dạng.
Đúng lúc này, một thiếu niên có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú cùng một thư đồng tiến đến chỗ Hàn Băng, chủ động bắt chuyện:
"Tại hạ là Phạm Minh Thuận, không biết công tử tên họ là gì, tại hạ có may mắn để biết danh tính công tử hay không?"
"Công tử quá khách khí rồi. Tại hạ là Băng Phong." Hàn Băng bình tĩnh nói.
"Băng Phong? Cơn gió băng tuyết sao? Nghe thật có ý nghĩa." Phạm Minh Thuận cười nói. Thấy Hàn Băng không chút đả động gì nữa liền tiếp tục cất lời. "Băng huynh đệ, ngươi là người kinh thành sao? Ta cảm thấy ngươi có chút lạ mắt."
"Không phải. Tại hạ đến từ một thôn trang nhỏ không đáng nhắc tới." Hàn Băng nhướn mày trả lời. Trong lòng thì thầm bội phục tốc độ thay đổi của Phạm Minh Thuận, mới công tử xa lạ khách sáo mà thoáng cái đã biến thành huynh đệ thân thiết rồi.
"Ha ha! Băng huynh đệ hẳn là mới đến kinh thành đi!? Vậy nếu hôm nào Băng huynh đệ có nhã hứng muốn thăm thú kinh thành thì Phạm mỗ ta tự đề cử bản thân mình làm người dẫn đường cho ngươi, có được không?" Phạm Minh Thuận ha ha cười.
"Được, khi tại hạ tìm đến, mong công tử đừng cảm thấy tại hạ đây quấy rầy ngài là được." Hàn Băng cười nhẹ trả lời, nàng cảm thấy những người phóng thoáng như hắn ở thời cổ đại rất hiếm thấy, nếu Phạm Minh Thuận được sinh ra ở hiện đại, chắc hẳn hắn sẽ là một nhà ngoại giao xuất sắc.
Phạm Minh Thuận thấy nụ cười của Hàn Băng thì thoáng ngây người, ánh mắt lâm vào si mê ngây ngốc.
Chết tiệt! Sao mình lại có thể ngây người với một nam nhân chứ!
Phạm Minh Thuận lắc đầu tự chửi mình một tiếng sau đó lại tiếp tục bắt chuyện với Hàn Băng.
Vì hội đố đèn khoảng giờ Tuất (19_21 giờ) mới được bắt đầu nên Hàn Băng ngồi đợi cũng không lâu lắm thì có một tiểu đồng tiến lên ngõ trống, mọi người trong trang viên nghe thấy tiếng trống bèn nhanh chân chọn bàn và ổn định vị trí.
Lúc này đây, trên phía khán đài có một người bước lên. Người đến là một nam nhân trung niên, thân hình khá cao cơ thể săn chắc, mặt mũi đoan chính, trên môi luôn nở một nụ cười nhạt. Giọng nói của y hùng hồn truyền ra khắp trang viên.
"Tại hạ là Nghiêm Thanh, được hoàng thượng phê chuẩn làm người dẫn dắt hội đố đèn thi thơ đêm nay. Buổi tối đặc biệt ngày hôm nay của chúng ta có một vài vị khách mời vô cùng đặc biệt cùng những giám khảo là những thi sĩ cực kỳ nổi tiếng mà ai cũng đều biết tới!"
Sau khi câu nói mở đầu của Nghiêm Thanh kết thúc, mọi người ngồi ở bên dưới ngay lập tức ồ lên xì xào nghị luận, tò mò không biết những người đặc biệt đó bao gồm có những ai.
Nghiêm Thanh chậm rãi giơ tay lên tỏ ý nhắc nhở mọi người giữ trật tự rồi mới chậm rãi nói tiếp:
"Khách mời hôm nay của chúng ta chính là thái tử Minh Khang Chiêu, nhị hoàng tử Minh Vương Nguyên, nhị công chúa Minh Phương Uyên, tứ công chúa Minh Thư Nhi. Và một vị khách mời đặc biệt khác nữa đó là tam hoàng tử của Dực Hoàng quốc, Hoàng Tiêu Dương!" Y khẽ dừng lại lấy hơi, sau đó liền tiếp tục công bố những cái tên gây chấn động.
"Giám khảo chấm thi cho mọi người gồm có Mặc lão giả*, Nhân lão giả, Từ lão giả, Hạ lão giả, Mạnh lão giả, Tôn lão giả. Chắc mọi người đều biết các ngài ấy là ai! Họ đều là những thiên tài kiệt xuất về cầm kì thi họa pháp binh*, cũng đã tạo ra vô số tác phẩm lưu truyền khắp nhân gian!"
*lão giả: ở đây là cách xưng hô tôn kính với người tài giỏi và trên mình.
*cầm kì thi họa pháp binh: đánh đàn, chơi cờ, làm thơ, vẽ tranh, thư pháp (cách trình bày và chữ viết), bày binh.
Sau khi lời giới thiệu của Nghiêm Thanh kết thúc, từ bên ngoài trang viên liền có một nhóm người bước lên thảm đỏ tiến vào.
Người đi đầu một thân tử y* được thêu kim long bằng chỉ bạc, cả người toát ra khí thế vương giả cao quý, thái tử Minh Khang Chiêu. Đi cạnh hắn là một nam tử ưu tú Một thân bạch y*, trên môi luôn nở nụ cười nhàn nhạt như có như không_Hoàng Tiêu Dương.
*tử y: y phục màu tím.
*bạch y: y phục màu trắng.
Đi đằng sau hai người là một nam hai nữ.
Nữ tử ngoài cùng một thân hồng phấn diễm lệ thu hút vô số ánh nhìn là nhị công chúa Minh Phương Uyên. Đi cạnh nàng hẳn là nhị hoàng tử Minh Vương Nguyên, mặt mũi đoan chính hòa ái. Minh Thư Nhi là tiểu cô nương bé nhất trong ba người, tiểu công chúa một thân y phục vàng nhạt năng động như một hoàng cẩm lý (cá chép vàng). Nhóm người đi trước này ai cũng đều là nhân trung chi long*, cực kỳ thu hút nổi bật.
*nhân trung chi long: rồng trong loài người.
Đi theo các hoàng tử công chúa là sáu lão nhân cả đầu bạc phơ, dưới cằm có một chòm râu trắng dài qua ngực. Mỗi người chung một vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, nghiêm nghị sải bước trên thảm đỏ.
"Bọn thảo dân tham kiến thái tử! Tham kiến nhị hoàng tử! Tham kiến nhị công chúa cùng tứ công chúa! Tham kiến tam hoàng tử Dực Hoàng quốc! Thái tử, hoàng tử cùng công chúa vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế!" Mọi người nhanh chóng đứng lên hành lễ, nam ôm quyền nữ phúc thân hô to.
Hàn Băng cũng đứng lên ôm quyền, liếc nhìn đánh giá từng người, trong lòng thầm cảm thán, khí hậu của cổ đại thật tốt, nếu mỗi người trong nhóm đầu mà đi đóng phim, chắc chắn bộ phim đó sẽ cháy vé ngay lần đầu phát sóng.
....
Updated 308 Episodes
Comments
Ân Tuyết ❄️❄️
*như có như ko vậy rốt cục có cười hay ko🤔
2023-09-30
0
Thích Làm Đẹp 💋
tên gì mà chả hợp với cổ đại vậy.
2023-03-20
1
Bỉ Ngạn Hoa
Phươg uyên & Vương nguyên là ae sinh đôi thì phải! Nên đều là nhị mà🤔🤔🤔
2021-10-01
4