Giang Dụ Thần đưa Hạ Nhiên Y về căn hộ riêng mà anh đã mua tặng cho cô. Dạo thời gian gần đây, cô luôn ở một mình để có không gian riêng học bài và nghỉ ngơi mà không có sự giám sát hay hối thúc của Vương Tư Tuệ.
Từ lúc gặp ở cổng trường cho lúc về đến căn hộ Hạ Nhiên Y đang ở, cô và Giang Dụ Thần không ai nói một lời nào với nhau, riêng cô ngay cả liếc mắt nhìn anh một lần cũng không có.
Trong khi đó, ánh mắt của Giang Dụ Thần thi thoảng vẫn lướt trên người Hạ Nhiên Y quan sát thật tỉ mỉ, thầm chờ cơ hội tốt để hành động.
Đến trước cửa nhà, Hạ Nhiên Y lưỡng lự không nhấn mật mã, cô cứng nhắc quay đầu hỏi Giang Dụ Thần một cách khách sáo: “Anh có muốn vào ngồi một lát không?”
Trên gương mặt anh tuấn của Giang Dụ Thần chợt nở nụ cười nhàn hạ, anh không chút phân vân đã hào hứng đồng ý: “Được chứ.”
Hạ Nhiên Y bấm bụng xoay người lại mở cửa, câu trả lời này cô không muốn nghe một chút nào cả, bởi cô chắc chắn trong đầu Giang Dụ Thần lúc này đang suy nghĩ không hề đơn giản.
Vào trong nhà, Giang Dụ Thần đưa mắt liếc quanh một vòng, mọi thứ vẫn ngăn nắp như lúc mới chuyển đến, anh cố ý hỏi: “Em gái yêu dấu, không phiền anh ở lại ăn một bữa cơm chứ?”
Hạ Nhiên Y đặt balo lên bàn, nghe lời đề nghị của Giang Dụ Thần xong cô lập tức bất động, phải mất mấy giây sau mới bình tĩnh lại, miễn cưỡng đáp: “Dạ… được.”
Cất đồ xong, Hạ Nhiên Y lấy dây buộc tóc trên bàn học buộc tóc gọn lại, bước đến bếp đeo tạp dề chuẩn bị nấu ăn.
Giang Dụ Thần thư thả bước đến ngồi ở cuối mép giường, lặng lẽ quan sát Hạ Nhiên Y từ phía sau.
Sự xuất hiện của Giang Dụ Thần khiến Hạ Nhiên Y lo sợ đến mức đầu óc không thể tập trung nấu ăn, bởi cảm giác ớn lạnh xương sống luôn vây bám cô.
Bất cứ giây nào Hạ Nhiên Y xoay đầu kiểm tra Giang Dụ Thần đang làm gì, cô đều bắt gặp anh luôn nhìn chằm chằm vào mình. Thậm chí khi chạm mắt nhau, anh còn khẽ nhướng mày cười ẩn ý.
Dọn xong thức ăn ra bàn, Hạ Nhiên Y chưa lên tiếng mời thì Giang Dụ Thần đã chậm rãi đi đến, áo sơ mi nghiêm túc đã bỏ ra ngoài quần, anh không giữ hình tượng mà tháo luôn cả hai cúc áo trên cùng.
Hạ Nhiên Y âm thầm thở dài trong lòng, cô vừa cởi bỏ tạp dề treo lên giá cạnh tủ lạnh thì đột nhiên, từ phía sau lưng bất ngờ bị áp sát bởi một thân thể.
Tức khắc, Hạ Nhiên Y theo bản năng vội xoay người lại đẩy mạnh thân thể kia tránh xa mình ra, thế nhưng cùng lúc hai cổ tay cô bị túm lấy, tiếp theo là một lực mạnh kéo cô đẩy ngã xuống giường.
Hạ Nhiên Y thất kinh nhìn Giang Dụ Thần, biểu tình anh tỏ ra vô cùng chán ghét. Nhưng khi cô vừa trở người định bỏ chạy thì lần nữa, Giang Dụ Thần đã nhanh hơn đè cô dưới thân anh, giữ chặt hai tay cô phía trên đầu.
“Giang Dụ Thần!” Hạ Nhiên Y vùng vẫy tức giận hét lớn, linh cảm cô trước đây mách bảo quả không sai, Giang Dụ Thần đối tốt với cô đều có ý đồ.
“Kích động như vậy làm gì, tôi vẫn chưa làm gì em kia mà.” Giọng nói Giang Dụ Thần mang theo sự đùa cợt, một tay anh khống chế Hạ Nhiên Y, một tay thản nhiên vuốt đùi cô theo hướng từ dưới lên.
Trong tình cảnh không rõ kết quả hay hậu quả, Hạ Nhiên Y càng kích động bao nhiêu thì Giang Dụ Thần lại bình thản bấy nhiêu. Anh dùng tay bịt miệng Hạ Nhiên Y ngăn tiếng la hét của cô, từ tốn đưa ra yêu cầu: “Mẹ em quan trọng lắm đúng không? Dùng em đổi mạng bà ta đi.”
Nghe xong, Hạ Nhiên Y lập tức chết sững, hai mắt vô thức giương to kinh hãi nhìn Giang Dụ Thần.
Anh bỗng ghé sát tai cô thì thầm, mang theo lời cảnh báo nhắc nhở: “Nếu một ngày bà ấy chết, nguyên nhân chắc chắn sẽ không điều tra ra được, hung thủ lại càng không, em có tin không?”
Cơ thể Hạ Nhiên Y không khống chế được run lên, chỉ mới tiếp xúc một tuần, cô không hề biết rõ con người thật của Giang Dụ Thần, nhưng thái độ của anh đã quá rõ, việc anh đối xử tốt với cô trước đây chỉ là giả tạo.
Nếu Hạ Nhiên Y nói chuyện này với Vương Tư Tuệ, bà ấy sẽ không bao giờ tin, bởi hình tượng đẹp đẽ của Giang Dụ Thần dựng nên quá vững chắc.
Giờ đây, Hạ Nhiên Y ngoài việc thuận theo ý Giang Dụ Thần, cô không còn lựa chọn nào khác để bảo vệ mẹ, âm mưu này rõ ràng anh đã lên kế hoạch ngay từ ban đầu.
Thấy Hạ Nhiên Y không hề có bất kỳ phản ứng nào, Giang Dụ Thần mất kiên nhẫn hỏi lần nữa: “Thế nào? Tôi cho em tự nguyện quyết định còn gì?”
Hạ Nhiên Y lẳng lặng khép mi lại, nước mắt cũng tự động chảy ra.
Giang Dụ Thần chạm vào làn da Hạ Nhiên Y đến đâu, anh đều cảm nhận được hơi lạnh từ cơ thể cô toát ra. Anh cúi đầu chạm môi lên vành tai của Hạ Nhiên Y, thở ra hơi thở đầy ám muội: “Mạng mẹ em quan trọng, hay thân thể em quan trọng?”
Lúc này, Hạ Nhiên Y mở mắt nhìn thẳng vào Giang Dụ Thần, tuy nhiên trong con ngươi của cô tràn ngập nước mắt, vô tình khiến cho tầm nhìn cũng trở nên mờ mờ ảo ảo.
Trông thấy dáng vẻ hiện tại của Hạ Nhiên Y, Giang Dụ Thần chỉ có thể cười khẩy: “Xin em đó em gái yêu dấu, tôi còn chưa làm gì em, em có thể đừng bày ra dáng vẻ như tôi đã làm hại em rồi được không?”
Con ngươi của Hạ Nhiên Y đứng yên một điểm, chỉ có sắc mặt là càng lúc xuống sắc.
Giang Dụ Thần nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, sau đó lại bật cười một cách đểu cáng: “Được rồi, nể tình em là em gái không cùng cha cũng chẳng cùng mẹ với tôi, thêm cả việc tôi là người đàn ông đầu tiên của em, tôi đảm bảo không để em thiệt thòi. Tôi không tiếc tiền với em đâu, không chừng tôi sẽ yêu chiều em hết mực nữa, hửm?”
Tiếng nước chảy rào rào từ vòi hoa sen trút xuống, từng làn nước xối mạnh vào Hạ Nhiên Y vẫn không thể khiến cô bình tĩnh lại.
Cuộc sống tăm tối Hạ Nhiên Y luôn khao khát thoát ra, nay lại vùi dập cô không chút thương tiếc. Vốn tưởng mọi thứ vẫn đang rất đẹp đẽ, Hạ Nhiên Y lại phải tiếp tục cam chịu cơn ác mộng đang xảy ra ngay trước mắt cô.
Hạ Nhiên Y nhìn bản thân trong gương, dáng vẻ tiều tụy chẳng khác một cái xác không hồn. Cuộc đời của cô, vốn đã không còn bình yên kể từ ngày đầu gặp gỡ Giang Dụ Thần.
Giữa lúc Hạ Nhiên Y đang thất thần nhìn bản thân trong gương, trước mặt cô bỗng phản chiếu hình ảnh của Giang Dụ Thần đang đứng phía sau.
Vóc dáng ẩn sau bộ quần áo không chỉn chu là một sự mê hoặc không lối thoát, Giang Dụ Thần chống tay trên thành bồn bao lấy Hạ Nhiên Y. Gương mặt anh không cảm xúc nhìn cô qua gương, khẽ ung dung cất tiếng: “Chúng ta, một đổi một, em đổi mạng mẹ em, làm ấm giường cho tôi.”
Hạ Nhiên Y vừa xoay người lại, cô chưa kịp nhìn rõ mặt Giang Dụ Thần thì nụ hôn thô bạo đã vội vàng áp lên môi cô.
Một bàn tay nam tính trượt từ tai qua xuống gáy của Hạ Nhiên Y, một bàn tay ôm siết lấy eo cô.
Chẳng mấy chốc, Hạ Nhiên Y đã bị Giang Dụ Thần nhấc lên mang ra ngoài. Ngay khi bị đặt xuống giường, đầu óc đang mơ màng của Hạ Nhiên Y lập tức bừng tỉnh, nhưng đáng tiếc mọi thứ đã quá muộn màng.
Cơ thể trần trụi của Giang Dụ Thần phơi bày ngay trước mặt, Hạ Nhiên Y trong phút chốc cũng quên mất chính bản thân cô không hề có một mảnh vải che thân, đầu óc cô trở nên choáng váng, khó chịu đến mất hoàn toàn kiểm soát.
Giang Dụ Thần nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân của Hạ Nhiên Y, cơ thể anh dần tiến sát về phía cô, trên môi vẫn không quên mang theo một nụ cười bí hiểm: “Em gái yêu dấu, chúc tuổi mười tám của em, chỉ có mỗi hình bóng của tôi.”
Updated 76 Episodes
Comments
Nguyễn Ngọc Trâm
ui a ơi cj vẫn c3 :))
2022-08-21
7
Thư Di
còng số 8 xiết tay anh
2021-06-23
7
Joy
mới đầu đọc cuốn hút lắm tg ơi
2021-05-29
2